Bi Kịch Cha Già Bị Bỏ Rơi 9 Năm Và Ba Người Con Có Hiếu Đột Xuất Khi Mảnh Đất Được Đền Bù 13 Tỷ

Bi Kịch Cha Già Bị Bỏ Rơi 9 Năm Và Ba Người Con Có Hiếu Đột Xuất Khi Mảnh Đất Được Đền Bù 13 Tỷ

Mở đầu – Khi tiền thức giấc, tình người ngủ quên

Giữa trưa tháng Năm nắng như đổ lửa, con ngõ nhỏ dẫn vào căn nhà cấp bốn cũ kỹ ở cuối làng vang lên tiếng rì rầm bàn tán.
Hôm nay, hiếm lắm người ta mới thấy ba anh em nhà ông Quang cùng xuất hiện đông đủ như thế.
Chín năm rồi, kể từ ngày vợ mất, ông Quang sống lủi thủi một mình trong căn nhà ấy. Ba người con, mỗi người một nơi, hiếm khi về thăm. Hàng xóm đôi lúc thấy ông ngồi một mình ngoài hiên, vừa quạt vừa lẩm bẩm nói chuyện với tấm ảnh của vợ, ánh mắt đượm buồn.

Ấy vậy mà hôm nay, ba đứa con – vốn chẳng mấy khi ngó ngàng – lại ăn mặc bảnh bao, xe hơi đỗ tận cổng. Người ta bảo nhau:

“Chắc nhà nước sắp đền bù cái khu đất nhà ông Quang để làm đường. Nghe đâu được tận mười ba tỷ!”

Chỉ trong một đêm, ba đứa con vốn bận rộn với công việc và gia đình riêng, bỗng dưng “có hiếu” một cách đáng kinh ngạc. Đứa thì mua hoa quả, đứa mua thuốc bổ, đứa quỳ xuống lau sàn nhà, miệng liên tục gọi “bố ơi, bố à”.
Người ngoài nhìn vào, không biết nên cười hay nên thương.
Chẳng ai ngờ rằng đằng sau cái cảnh tưởng như đoàn viên ấy lại là một bi kịch gia đình khiến cả làng rúng động.


Phần 1 – Những năm tháng cô độc của người cha già

Ông Quang năm nay đã ngoài bảy mươi. Trước kia, ông từng là cán bộ xã, một người sống mẫu mực và hết lòng vì con cái.
Vợ ông mất vì bệnh tim, khi đó ông mới ngoài sáu mươi.
Ngày đưa tang bà, ba người con – Hùng, Hạnh, và Hải – khóc nhiều lắm, ai cũng thề “sẽ thay mẹ chăm sóc bố thật tốt”. Nhưng chỉ vài tháng sau, những lời hứa ấy tan như khói.

Hùng – con cả – làm ăn xa, bận rộn buôn bán.
Hạnh – con gái giữa – lấy chồng thành phố, ít khi về quê.
Hải – út – sống ngay cùng huyện, nhưng cũng hiếm khi ghé thăm.
Ban đầu, ông Quang còn được con gửi tiền đều đặn, thỉnh thoảng gọi điện hỏi han. Nhưng rồi, dần dần, những cuộc gọi thưa thớt. Tiền gửi không còn.
Căn nhà dột nát, tường loang lổ, ông tự vá, tự sửa, tự trồng ít rau sống qua ngày.
Buổi tối, ông ngồi lặng lẽ trước bàn thờ, nhìn di ảnh vợ rồi nói nhỏ:

“Bà ạ, tụi nhỏ giờ bận hết rồi… chỉ có mình tôi với bà thôi.”

Cả xóm thương ông, có người rủ ông sang ăn cơm, có người cho ít cá, ít rau. Ông Quang cười cảm ơn, bảo rằng: “Tôi quen rồi, sống vậy cũng đủ.”
Chín năm trời, cái dáng gầy gò ấy vẫn đi đi về về một mình.
Không ai nghĩ, người đàn ông hiền lành đó sẽ một ngày bị chính những đứa con mình sinh ra lừa lọc, tranh giành từng mét đất như thú dữ.


Phần 2 – Khi mảnh đất đổi đời xuất hiện

Một sáng tháng Tư, chính quyền xã gửi thông báo: tuyến đường cao tốc mới sẽ đi ngang qua phần đất nhà ông Quang. Toàn bộ khu đất 1.200 mét vuông của ông sẽ được thu hồi – đền bù hơn 13 tỷ đồng.
Ông Quang cầm tờ giấy run run, mừng rỡ không tin vào mắt mình.
Cả đời ông sống tằn tiện, chưa bao giờ cầm quá 10 triệu đồng trong tay, nay nghe tới “13 tỷ” mà tim cứ đập loạn.
Ông thắp nhang cho vợ, khấn rằng:

“Bà ơi, mình có phúc rồi, có tiền tôi sẽ sửa lại nhà, xây cái mộ cho bà tử tế.”

Nhưng niềm vui chưa kịp trọn thì ngày hôm sau, điện thoại ông reo liên tục.
Hùng – thằng con cả – gọi về, giọng sốt sắng:

“Bố ơi, con nghe tin đất nhà mình được đền bù à? Con tính về phụ bố làm thủ tục, sợ bố già dễ bị lừa!”

Chưa kịp dứt máy, Hạnh cũng gọi:

“Bố ơi, bố giữ giấy tờ cẩn thận nhé, người ta hay giả mạo lắm. Con về liền đây!”

Hải thì nhắn tin:

“Bố, bố đừng ký gì vội, để con về bàn chút chuyện.”

Và thế là – ba đứa con suốt chín năm không về thăm, chỉ trong ba ngày, đều cùng lúc xuất hiện ở căn nhà cũ ấy.
Mỗi người một vẻ, mỗi người một toan tính.


Phần 3 – Cuộc chiến của lòng tham

Ngày cả ba về, ông Quang xúc động lắm. Cả buổi ông cứ cười, tay run run bưng nước, miệng liên tục hỏi:

“Mấy đứa về đông đủ thế này, mẹ mày mà biết chắc bà mừng lắm.”

Nhưng không khí ấm cúng ấy chỉ kéo dài chưa đến một buổi.
Tối hôm đó, trong bữa cơm, Hùng đột ngột nói:

“Bố ạ, con thấy bố già rồi, nên để con đứng tên nhận tiền đền bù. Con làm ăn, biết tính toán, giữ tiền cho chắc.”

Hạnh cau mày:

“Anh nói gì kỳ vậy? Đất là của bố, sao anh đòi đứng tên?”

Hải chen vào:

“Em thấy chia đều là hợp lý nhất, ai cũng có phần.”

Không khí bỗng trở nên căng thẳng. Ông Quang sững người, bát cơm rơi khỏi tay. Ông không ngờ, niềm vui vừa lóe lên đã hóa thành đốm lửa thiêu rụi tình thân.
Từ hôm đó, ba anh em liên tục cãi vã. Mỗi người đều tìm cách lấy lòng ông, có khi quà cáp, có khi lời ngon tiếng ngọt.
Nhưng ánh mắt của họ – ông nhận ra – không còn là ánh mắt của con cái dành cho cha, mà là của kẻ đang canh chừng một món tài sản sắp rơi vào tay ai.

Đêm nọ, ông Quang nghe tiếng Hùng nói nhỏ qua điện thoại:

“Phải làm sao để bố giao sổ đỏ cho mình sớm… Không nhanh là hai đứa kia nó giành mất.”

Ông ngồi trong phòng, nước mắt cứ trào ra. Cái cảm giác bị phản bội, bị lợi dụng – nó đau hơn bất cứ vết thương nào.
Người ta nói con cái là phúc, nhưng với ông, giờ đây, chỉ còn là gánh nặng của lòng tham.


Phần 4 – Lá thư viết giữa đêm mưa

Một đêm mưa to, ông Quang ngồi dậy, lấy giấy viết một lá thư dài.
Chữ ông run run, nhưng từng nét như khía vào tim.

“Ba đứa con của bố,
Bố không trách các con. Cả đời bố chỉ mong thấy các con hạnh phúc, yêu thương nhau. Tiền bạc, đất cát, rồi cũng mất. Chỉ có tình người là ở lại.
Nếu ngày mai bố không còn, bố chỉ mong mấy đứa còn nhớ bố từng nghèo, từng đói, nhưng chưa bao giờ bán rẻ tình thân.
Mảnh đất này, bố để lại cho người xứng đáng, không phải cho kẻ tham lam.”

Sáng hôm sau, ông gọi trưởng thôn, công chứng viên và hàng xóm tới, làm giấy hiến tặng toàn bộ tiền đền bù cho quỹ xây trường học của xã, chỉ giữ lại một khoản nhỏ để lo hậu sự.

Khi ba người con biết tin, họ như sét đánh ngang tai.
Hùng nổi giận:

“Bố làm vậy là sao? Bố coi tụi con là người ngoài à?”

Ông Quang chỉ nhìn anh ta, nói chậm rãi:

“Không, chính các con đã coi bố là người ngoài từ lâu rồi.”

Hạnh khóc, Hải cúi đầu im lặng.
Nhưng mọi thứ đã muộn. Giấy tờ đã ký, nhà nước đã nhận.


Phần 5 – Cái kết và thông điệp

Một tháng sau, ông Quang qua đời trong giấc ngủ, nhẹ nhàng như người đã trút bỏ hết gánh nặng.
Trong tang lễ, ba người con lặng lẽ đứng nhìn tấm di ảnh cha – khuôn mặt già nua nhưng vẫn hiền hậu.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, họ thấy xấu hổ vì chính lòng tham của mình.
Người làng thì bảo:

“Ông Quang mất rồi, nhưng ông để lại một bài học cho cả đời người: khi tiền xuất hiện, lòng người dễ biến dạng nhất.

Ngôi trường mang tên “Trường Tiểu học Quang Tâm” khánh thành năm sau, ngay trên mảnh đất từng khiến ba đứa con ông tranh cãi.
Trước cổng trường, một tấm bia nhỏ khắc dòng chữ:

“Hiến tặng bởi ông Nguyễn Văn Quang – người cha dành cả đời cho con, và khi mất đi vẫn chọn trao yêu thương cho đời.”

Người qua đường dừng lại đọc, ai cũng lặng đi.
Có những món quà không phải để lại cho máu mủ, mà để lại cho nhân tâm.
Và có những người, chỉ khi mất đi, con cái mới hiểu rằng tình cha – dù nghèo hay giàu – vẫn là thứ không gì thay thế được.


Thông điệp cuối

Tiền có thể xây được nhà, nhưng không thể dựng lại tình thân đã sụp.
Khi cha mẹ còn sống, đừng để đến lúc họ ra đi mới hối hận rằng mình từng chọn vật chất thay vì tình người.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!