Khi mang cà phê đến cho vị sếp lạnh như băng của mình, tôi phát hiện ra một bí mật động trời.

Khi mang cà phê đến cho vị sếp lạnh như băng của mình, tôi phát hiện ra một bí mật động trời.

Trên bàn làm việc của anh ta đặt một tấm ảnh — trong ảnh là một người phụ nữ tóc ngắn, môi đỏ, phong cách quyến rũ và sang trọng.

Tôi nhìn tấm ảnh mà ngẩn người.

Người phụ nữ trong ảnh, tôi nhìn thấy mỗi ngày.

Ngay cả nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt — kích thước và vị trí đều giống y đúc!

Không lẽ… đó là mẹ tôi?!

Sếp nhìn tôi đang ngây ra trước tấm ảnh, gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu. Chỉ một ánh mắt thôi, tôi đã sợ đến mức lùi về sau một bước.

“Cô định nhìn đến bao giờ?”

Đôi mày lạnh lẽo của anh ta hơi nhướng lên, một tay cầm ly cà phê trên bàn. Làn hơi nóng mờ mịt phủ lên gương mặt vốn lạnh nhạt ấy, khiến anh ta càng thêm mơ hồ và… đẹp đến mức không thật.

Đẹp trai thật đấy. Đứng cạnh mẹ tôi chắc chắn rất xứng.

Bà Yang đúng là có gu!

Tôi vội cúi đầu, cười nịnh:

“Tôi chẳng thấy gì cả, sếp nghỉ ngơi nhé.”

Khẽ khom người, tôi nhanh chóng rút khỏi phòng làm việc.

Vừa ra khỏi cửa, tôi lập tức rút điện thoại gọi ngay cho bà Yang:

“A lô? Mẹ à, ông ta vẫn chưa chịu ký hả?”

Giọng mẹ tôi đầy bực bội:

“Đúng là cái tên khốn kiếp ấy!”

Tôi bật cười:

“Không sao, mẹ yên tâm, chuyện này để con lo. À đúng rồi, mẹ còn giữ ảnh hồi trẻ không? Gửi con một tấm nhé.”

“Làm gì thế?”

“Con thấy mẹ đẹp, mang theo để lấy may được không?”

“Thế à? Được thôi. Tối qua nhà lấy nhé. Nhớ chọn tấm tóc ngắn, môi đỏ, kiểu Hong Kong quyến rũ ấy.”

Sáng hôm sau, trên bàn làm việc của tôi xuất hiện một tấm ảnh mỹ nhân, nằm giữa đám búp bê chiêu tài, nổi bật đến mức ai đi ngang cũng phải liếc nhìn.

Khi sếp họp xong bước ra, ánh mắt đầu tiên của anh ta lập tức dừng lại ở đó.

Bước chân vốn định rẽ về văn phòng chợt khựng lại, rồi anh ta quay người đi thẳng về phía tôi.

Bước đi mạnh mẽ, dứt khoát, khí thế khiến cả văn phòng im phăng phắc.

Chỉ riêng tôi — vừa căng thẳng, vừa háo hức.

“Tấm ảnh đó ở đâu ra?”

Tôi bị gọi riêng vào văn phòng.

Đồng nghiệp ngồi cạnh nhìn tôi bằng ánh mắt kinh hãi, như thể đang tiễn tôi lên đoạn đầu đài.

Còn tôi thì… tim đập thình thịch.

“Cô cũng từng theo ban nhạc Gió Xanh à?”

“Hả?”

Ban nhạc gì cơ? Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sếp không nói thêm, chỉ bước thẳng đến chiếc két sắt trong phòng, mở ra và lấy ra một phong bì dày.

Bên trong là một xấp ảnh — tất cả đều là của cùng một người.

Một người phụ nữ trẻ trung, phóng khoáng — khi thì dựa lưng vào tường mỉm cười tự nhiên, khi lại ôm cây đàn guitar, cúi đầu gảy nhẹ.

Tôi chết lặng. Trong ký ức của tôi, bà Yang chưa bao giờ cười rạng rỡ như thế.

Bà lúc nào cũng trong căn bếp nhỏ chật chội, cắt rau, rửa chén, xào nấu — ngày này qua năm khác.

Ngọn đèn vàng mờ mịt trên trần đã cùng bà đi qua bao năm tháng…

Vậy mà tôi lại không hề biết — mẹ tôi từng đứng dưới ánh đèn sân khấu, từng là một cô gái rực rỡ đến thế.

Giọng sếp vang lên, lạnh như băng:

“Cô đang lén điều tra chuyện riêng của tôi à?”

Tôi run rẩy, chỉ tay vào tấm ảnh trong tay anh ta — nơi ngực người phụ nữ đeo một sợi dây chuyền ngọc Phật bằng chỉ đỏ.

Tôi kéo cổ áo xuống, lôi ra sợi dây giống hệt:

“Cô ấy là mẹ tôi.”

Căn phòng rơi vào một khoảng lặng chết người.

Lần đầu tiên kể từ khi tôi vào làm, tôi thấy trên gương mặt vị sếp lạnh lùng kia — là vẻ sững sờ, bàng hoàng thật sự.

 

2

Tôi lấy điện thoại ra, mở tấm ảnh chụp gần đây giữa tôi và bà Yang.

Sếp lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đôi mắt cong cong của bà trong ảnh, ngẩn người rất lâu.

Tôi cầm điện thoại đến mức tay bắt đầu mỏi, khẽ buông ra — nhưng anh ta lại đưa tay đỡ lấy từ bên dưới.

Vẫn chưa xem đủ.

“Chưa nhìn rõ, để tôi xem lại.”

Anh ta như muốn chui hẳn vào màn hình vậy.

Hương nước hoa lạnh thoảng tới — mùi của một người đàn ông thành đạt, tinh tế.

Hoàn toàn khác với cái ông già ở nhà, người mà mỗi khi tâm trạng xấu thì cả tắm cũng lười, mùi thuốc lá, rượu và mồ hôi hòa lại, chẳng khác gì một vũ khí sinh học di động.

Khi còn nhỏ, nửa đêm bà Yang thường lén chui vào chăn tôi, ôm tôi và nói xấu ông ta, rồi vừa cười vừa rơi nước mắt, kể cho đứa con gái ngốc của mình nghe những điều trong lòng.

Khi ấy bà nghĩ tôi còn nhỏ, không hiểu gì — đúng là tôi không hiểu, nhưng trí nhớ tôi tốt lắm, tôi nhớ rất rõ.

Đến khi lớn lên, tôi mới dần hiểu ra ý nghĩa của những lời ấy.

Nếu ông già đó sinh muộn hơn mười năm, có lẽ dù có cầu trời khấn Phật, ông ta cũng chẳng thể cưới được người như bà Yang.

Không có người mai mối, không có những lời dỗ ngọt, bà hẳn đã có một cuộc đời tốt đẹp hơn.

Trước đây tôi chỉ đoán vậy, nhưng khi nhìn thấy những tấm ảnh mà sếp cất giữ, tôi càng chắc chắn điều đó.

Với nhan sắc và khí chất của bà Yang, ở thời nay chắc A9 còn phải xếp hàng lấy số để được theo đuổi.

“Bà ấy… dạo này vẫn ổn chứ?”

Sếp buông điện thoại, ánh mắt dần dịu lại, xen lẫn một chút buồn và hoài niệm.

Trong đầu tôi lập tức dựng lên cả một bi kịch tình yêu đầy ngang trái, chuẩn bị mở miệng đáp thì —

Anh ta lại nói tiếp:

“Nếu tiện, hỏi giúp tôi một câu — bà ấy còn nhớ cái người từng bị bà chặn trong ngõ đánh cho ngất không.”

“Dù đã qua nhiều năm, nhưng tiền thuốc và lời xin lỗi, một cái cũng không được thiếu.”

“Cô biết đấy, bộ phận pháp lý công ty tôi rất giỏi.”

Lần này thì đến lượt tôi sững sờ, há hốc miệng không thốt nên lời.

3

“Chẳng phải thằng nhóc từng phá buổi diễn của mẹ sao?”

Tôi đưa ảnh của sếp cho bà Yang xem, bà chỉ liếc một cái liền nhận ra ngay.

“Nó nói mẹ hát dở, còn bắt mẹ trả tiền! Nhưng nó nghe hết rồi đấy, sao mẹ phải trả?”

Bà Yang vừa nói, vừa tiếp tục đan áo len, tay không ngừng nghỉ.

“Vậy nên mẹ mới chặn nó trong hẻm rồi đánh cho một trận à?”

Bà quay đầu đi, hất cằm đầy kiêu ngạo, không nói thêm gì nữa.

Cửa đột nhiên bị gõ ầm ầm. Qua mắt mèo, tôi thấy ông già nát rượu — lão Đăng.

Từ khi ly thân với bà Yang, ông ta thậm chí còn chẳng biết mặc quần áo cho ra hồn. Giữa mùa hè mà vẫn mặc áo dài tay, vệt mồ hôi ướt sũng ở cổ và tay áo.

Nếu quần áo có rách thêm chút nữa, chắc bảo vệ dưới nhà đã tưởng ông ta là ăn mày mà đuổi đi rồi.

“Mở cửa! Tao biết hai mẹ con mày ở trong đấy, mở cho tao!”

“Con mẹ nó, muốn đá tao rồi sống sung sướng à? Nằm mơ đi!”

“Tao nói cho mà biết, mày sống là người của tao, chết cũng là ma của tao! Dù xuống mồ cũng phải chôn chung với—”

Tôi bỗng mở cửa.

Lão Đăng mất thăng bằng, say rượu ngã nhào xuống đất.

Chai rượu trong tay đổ tràn ra sàn, mùi nồng hăng át cả hương hoa dành dành mà bà Yang vừa đốt trong phòng khách.

“Con bất hiếu! Tao là bố mày!”

Lão bò dậy, chỉ tay vào mặt tôi mà chửi om sòm:

“Mày phải khuyên mẹ mày sống tử tế với tao mới đúng!”

“Sống tử tế?” – tôi cười lạnh – “Sống kiểu gì? Kiểu ăn hôm nay chẳng biết mai ra sao à? Hay là kiểu bị chủ nợ đến đòi, sống dở chết dở?”

Tôi cầm chai rượu ném thẳng ra cửa. “Hay là kiểu ông uống say, lấy đầu tôi đập vào tường?”

“Cái đó… là mày chọc tao tức thôi! Tao là bố mày, mày dám—”

Tôi rút điện thoại, áp lên tai.

“A lô, ông Từ hả? Bố tôi có nợ tiền ông đúng không? Ông ta đang ở chỗ tôi này…”

Lão Đăng nghe xong, chẳng cần nghĩ thêm, xoay người bỏ chạy.

“Con hỗn láo! Nghịch tử!”

 

4

Lão Đăng có ba sở thích lớn: đánh bài, nói dối và nhận thua nhanh.

Còn chuyện kiếm tiền thì ba ngày làm, hai ngày nghỉ, năm ngày còn lại ngồi trong căn phòng đầy khói thuốc, hò hét đánh bài với đám bạn.

Khi ấy tôi còn nhỏ, ngồi chồm hổm bên cạnh, hít đầy khói thuốc và nghe mấy bà tám chuyện thiên hạ.

Trước khi học xong bảng chữ cái tiếng Anh, tôi đã thuộc làu mấy bộ bài tây rồi.

Thời đó, bà Yang để tóc dài, làm công nhân ở nhà máy gần nhà.

Vừa về đến cửa, ngửi thấy người tôi toàn mùi khói thuốc, bà liền nổi giận, cãi nhau ầm ĩ, bảo lão Đăng đừng có dẫn tôi đến chỗ đó nữa.

Miệng ông ta thì dạ dạ, nhưng lần sau vẫn kéo tôi theo, giao tôi cho mấy cô ở sòng bài trông.

Lặp lại vài lần, cuối cùng bà Yang đành mang tôi theo bên mình.

So với việc hít khói thuốc, nghe máy móc ầm ĩ trong xưởng còn đỡ hơn.

Bà dựng một cái bàn con trong góc, tôi ngồi đó làm bài tập, còn bà thì khâu vá, tính toán tiền công.

Lần đầu tiên nhà tôi nổ ra “chiến tranh” là khi lão Đăng đánh thua hết tiền học của tôi trong một năm.

Bà Yang chịu hết nổi, hất tung bàn ăn, đập cả đĩa đậu chua vào mặt ông ta.

Tiếc là tôi còn nhỏ, không giúp gì được mẹ, chỉ biết nhìn bà bị đánh bầm dập.

Một sinh linh bé bỏng đã mất đi trong nước mắt của bà Yang.

Sau đó, lão Đăng nhận lỗi rất nhanh — quỳ xuống, viết giấy cam đoan, hứa đủ điều.

Trước khi mẹ tôi kịp nguôi giận, hai bên gia đình đã thay nhau tha thứ cho ông ta cả ngàn lần rồi.

“Vợ chồng nào chẳng có lúc cãi vã, ngủ một giấc là quên thôi.”

“Đàn ông kiếm tiền cực lắm, con đừng làm khó nó nữa.”

Tôi ngồi bên, cắn đầu bút chì, trong lòng thầm phản bác:

Rõ ràng là mẹ mới là người gánh cả nhà.

Sau chuyện đó, lão Đăng có thu mình lại đôi chút, xách túi đi “làm ăn xa” với đám bạn.

Thật ra là vì gạo trong chum đã hết, ông ta không muốn cùng hai mẹ con tôi ăn cơm trắng chấm muối nữa.

Bà Yang phải vay mượn khắp nơi, cuối cùng mới đủ tiền cho tôi đi học.

Ban ngày đi làm, ban đêm đan áo len, làm thêm thủ công để lo cho tôi.

Nhờ thế, tôi thoát được khỏi thị trấn nhỏ ấy.

Tôi cũng chẳng phụ lòng — thi đỗ vào một công ty lớn.

Ngày đuổi được lão Đăng ra khỏi nhà, tôi nhìn thấy dưới chung cư có một chiếc Bentley.

Giữa dãy xe bình dân, nó nổi bật hẳn lên — như một con phượng giữa đàn gà.

Tôi bước lại, gõ nhẹ vào cửa kính. Ba giây sau, cửa sổ hạ xuống.

Sếp nghiêng đầu, nhìn tôi:

“Đến lấy tài liệu.”

Miệng vẫn cứng như thép.

 

5

Tôi mời sếp đến nhà.

Anh ta làm bộ làm tịch từ chối vài câu, rồi vẫn xuống xe rất dứt khoát.

Vừa đi vừa chỉnh lại cổ áo, ống tay, vuốt phẳng những nếp nhăn tưởng tượng trên bộ vest.

Cà vạt thắt ngay ngắn, giày bóng loáng — trông chẳng khác gì sắp ký hợp đồng cả trăm tỷ.

Trong khi tôi… mặc bộ đồ ngủ bằng bông đã xù lông, dẫn đường phía trước.

Tiếng bước chân anh ta “tạch tạch” sau lưng khiến tôi có cảm giác như đang nằm mơ.

Trời ơi, sếp lạnh lùng của tôi đấy!

Người đàn ông ngồi ở tòa văn phòng sang trọng nhất thành phố, thường xuyên xuất hiện trên tạp chí tài chính — thế mà lại quen mẹ tôi.

Còn đến tận nhà.

Không chừng… là để gặp mẹ tôi!

Có khi nào anh ta còn thầm thương mẹ nữa không?

Xem ra tôi sắp được “nâng tầm nhờ mẹ” rồi đây.

Bà Yang cất kim đan, đang tưới hoa trên ban công.

Gió nhẹ thổi, tóc bà khẽ bay, hương tinh dầu dành dành phảng phất khắp phòng.

Sếp ngồi trong phòng khách, vành tai hơi đỏ lên.

Bầu không khí vừa vặn, còn tôi thì bắt đầu thấy mình… hơi thừa.

Lấy cớ “đi lấy tài liệu”, tôi chuồn vào phòng, áp tai sát tường.

Chung cư cũ cách âm kém — nghe rõ từng chữ.

Không phải nghe lén đâu, tôi chỉ đang quan tâm đến hạnh phúc của bà Yang thôi mà.

“Anh vẫn nhớ vụ bị tôi đánh à?” — tiếng mẹ tôi vang lên trước, giọng thẳng thắn, chẳng chút vòng vo.

Tuy không thấy, nhưng tôi chắc rằng lúc đó bà đang chống nạnh, giả vờ ra dáng dữ dằn.

“Nhớ chứ. Dù sao cũng què mất nửa năm, quên sao nổi.” — giọng sếp mang chút tủi thân.

Tôi sững người — nghe có vẻ nghiêm trọng quá.

Đừng nói là anh ta đến đòi bồi thường thật nhé?

“Còn ai bảo cậu lúc nhỏ miệng lanh chanh?”

“Thích cô thì là nói bừa à? Tôi nghiêm túc tỏ tình đấy, sao lại là nói bừa?”

Tôi vội bịt miệng, cảm giác như đang xem phim thần tượng sống.

Đầu óc tôi tự động dựng luôn kịch bản:

Cô ca sĩ xinh đẹp, và cậu đàn em ngây ngô ban đầu chê bai, sau lại động lòng.

Tình cảm âm ỉ, rồi một ngày cậu tỏ tình, cô đáp lại bằng một cú đấm kinh điển…

“Ai mà tin mấy lời tỏ tình của thằng nhóc con chứ!” — giọng mẹ tôi vang lên, cao hơn thường lệ.

Còn “sếp lạnh lùng” thì đã chẳng còn lạnh chút nào nữa, như một quả núi lửa sắp phun trào.

“Nhóc con cái gì? Khi đó tôi mười chín rồi!”

“Vớ vẩn, tôi nhớ rõ là cậu mười bảy!”

Cả hai tranh cãi ầm ĩ như học sinh tiểu học.

Rồi im lặng một lúc, cùng lúc cất tiếng:

“Cô muốn tôi bồi thường bao nhiêu?”

“Tôi đói rồi, nấu cho tôi bữa cơm đi.”

Tôi, trong phòng ngủ, bò rạp xuống đất, suýt thì hét lên.

Trời ơi, đây là thật đấy à?!

Người có thể trị được sếp lạnh như băng — cuối cùng cũng xuất hiện rồi!

6

Nửa đêm, ba người chúng tôi — tôi, bà Yang và sếp lạnh lùng — cùng ngồi quanh bàn ăn, trước mặt là ba bát mì gà nóng hổi.

Họ trò chuyện ôn lại chuyện xưa, còn tôi chỉ lặng lẽ làm khán giả.

Năm hai mươi tuổi, bà Yang làm việc tại nhà máy của gia đình sếp. Ngoài giờ làm, bà chơi nhạc, mặc đồ sành điệu, đeo cây guitar sau lưng.

Chàng trai khi ấy chú ý đến bà, lén tìm đến nơi ban nhạc biểu diễn, trốn giữa đám khán giả nghe trọn một đêm, rồi vẫn cố chấp chê: “Bài cũ quá, giọng chẳng hợp gì cả.”

Hai người vừa cãi vã vừa dần trở nên thân thiết.

Bà Yang luôn nghĩ họ chỉ là bạn, nhưng ánh mắt sếp nhìn bà chứa đầy nỗi buồn và hoài niệm.

Tôi nhìn mà hiểu ngay — anh ta chưa bao giờ chỉ coi bà là bạn.

Tôi còn muốn nghe nốt nửa câu chuyện kia, nhưng bà Yang lại đuổi khéo:

“Đêm khuya rồi, cậu về đi.”

Sếp không kịp phản ứng, bị bà đẩy ra ngoài cùng với cái áo khoác.

Cánh cửa khép lại, ngăn cách anh với căn phòng đầy ấm áp phía trong.

Tôi đứng trên ban công, nhìn chiếc xe của sếp dần xa khuất, rồi theo mẹ quay vào, vừa năn nỉ vừa làm nũng:

“Mẹ kể thêm đi mà, một chút thôi cũng được.”

“Còn gì để kể nữa đâu.” — bà thở dài, vừa nói vừa bôi kem dưỡng tôi mới mua cho.

Đầu ngón tay nhẹ lướt qua những nếp nhăn nơi khóe mắt.

“Chuyện qua hai mươi mấy năm rồi, mẹ cũng nhớ không rõ nữa. Với lại… nhà mình chỉ là căn hộ cũ kỹ, còn chẳng bằng chuỗi vòng trên tay người ta.”

Trong ánh mắt bà, tôi thấy rõ nỗi buồn:

Nỗi tiếc nuối cho thời gian, cho người cũ, cho tình cảm sôi nổi thuở thanh xuân.

Những năm dài của hôn nhân đã mài mòn bà đến kiệt sức, khiến giọng hát năm nào không còn vang lên được nữa.

 

7

Từ đó tôi gan hơn hẳn — trở thành người duy nhất trong văn phòng không sợ sếp lạnh lùng.

Tôi chủ động đề nghị đổi bữa trưa: hộp cơm mẹ tôi làm lấy suất ăn nhà hàng hạng sang của sếp.

Anh ta chẳng do dự lấy một giây, lập tức đồng ý.

Anh ăn ngon miệng, tôi cũng hớn hở chẳng kém.

“Nghe nói mẹ cô ly hôn rồi?” — sếp đột ngột hỏi.

Miếng bít tết xém khiến tôi nghẹn, vội vàng hớp ngụm nước khoáng cao cấp.

“Chưa đâu. Ông già ở nhà không chịu ký, tạm thời chưa ly được.”

“Choang—” chiếc muỗng inox rơi vào hộp cơm giữ nhiệt.

Gương mặt anh lập tức tối lại, còn dữ hơn khi sáng họp mắng quản lý.

Ngày trước chắc tôi đã run rẩy im thin thít,

nhưng giờ thì khác — tôi cúi đầu tiếp tục ăn bít tết.

“Nhưng sắp rồi, tôi có cách rồi.” — tôi nói, miệng vẫn còn đầy thức ăn.

Tôi đã nghĩ ra cách bắt lão Đăng ký giấy ly hôn, để bà Yang được tự do.

Ánh mắt sếp nhìn tôi như thể rất hài lòng.

“Nhưng tôi cần sếp giúp một chút.” — tôi nghiêm túc nhìn anh.

Kế hoạch tôi đã có từ lâu, chỉ là cần thêm chút nhân lực, vật lực, tài lực.

Trước đây tôi làm không nổi,

nhưng giờ thì khác — chỉ cần một lời của sếp, mọi thứ sẽ xong.

Không cần đơn xin ngân sách, không cần phê duyệt, chỉ cần anh gật đầu.

Ba giờ chiều, tôi về lại căn nhà cũ — không phải nơi tôi và bà Yang đang sống, mà là nhà cũ ba người.

Giờ chỉ còn lão Đăng ở đó.

Ngôi nhà hướng đẹp, mùa đông ấm, mùa hè mát, ánh sáng chan hòa.

Từ việc mua đến sửa sang, tất cả đều là một tay bà Yang lo liệu.

Giữa mùa hè nắng cháy, bà theo sát thợ thi công đến mức kiệt sức phải nhập viện.

Còn lão Đăng thì lấy cớ “đi làm xa kiếm tiền”, thực ra là trốn đi nhậu, đánh bài, đến mức tiền về xe cũng phải vay.

Vừa bước vào cửa, bao nhiêu ký ức ùa về.

Tôi hít sâu, rồi vẫy tay.

Ba gã lực lưỡng phía sau lập tức hành động —

một người phá nhà tắm, một người gõ tường phòng khách, một người đập phòng ngủ.

Tiếng “đinh đinh đoàng đoàng” vang khắp nơi.

Tôi ngồi trên ghế sofa, móc ra con dao nhỏ, rạch tấm đệm.

Khóe mắt liếc thấy chiếc bàn kính, ký ức kéo tôi ngược về ngày mẹ quyết định ly hôn.

Hôm ấy, cũng vì tôi.

Nếu mẹ không ly hôn, tôi hoặc là bị lão Đăng đánh chết, hoặc là bị gả cho con trai mắc tự kỷ của chủ nợ.

Cái đầu tôi đã “hôn” cái bàn kính ấy không biết bao nhiêu lần, đến mức máu thịt lẫn lộn, đầu óc mơ hồ.

Chỉ vì năm trăm ngàn nợ, lão Đăng sẵn sàng bán hôn nhân của con gái mình.

Từ đó, trong lòng tôi chết hẳn chút hy vọng cuối cùng về cha.

Mười phút sau, lão Đăng về nhà.

Chiến dịch “đập tổ” của tôi cũng vừa đến cao trào.

Trước mặt ông ta, chiếc bàn ăn duy nhất bị nứt làm tư, nền nhà rạn khắp nơi, bụi và mảnh vụn bay mù mịt.

“Cô làm cái gì thế hả!”

Tôi núp sau ba gã lực sĩ, hỏi thẳng:

“Ông ký không?”

“Nếu không ký, mai tôi đập xe, mốt tôi đập chòi bảo vệ.”

Lão Đăng run rẩy, mặt xanh mét, miệng chửi tôi là nghịch tử, đồ hỗn xược, câu nào cũng bẩn thỉu.

Nhưng tôi không quan tâm nữa.

Tôi đưa tay chạm vào vết sẹo trên trán,

rồi giơ búa, đập vỡ bức ảnh treo tường chụp chung ba người.

“Ông nghĩ kỹ rồi thì gọi điện.”

 

8

Không biết ai bày kế, lão Đăng bắt đầu diễn vở “chồng hối lỗi”.

Ông ta gửi cho bà Yang hàng loạt tin nhắn, lời lẽ thống khổ bi ai như thể trích từ phim bi kịch:

“Vợ ơi, em quên những ngày tháng ngọt ngào của chúng ta rồi sao? Khi ấy ta chẳng có gì, nhưng yêu nhau biết bao. Cùng nhau gây dựng mới có được mái ấm này.”

“Anh thật lòng hối hận, từng giây từng phút đều đang chuộc lỗi cho quá khứ. Em quay về đi, anh cần em.”

“Bảo bối của anh, xin em hãy tin anh, anh không thể sống thiếu em.”

Đáng tiếc là… SIM điện thoại đang ở chỗ tôi.

Tôi ngáp dài, vừa bị đánh thức giữa giấc ngủ trưa, vừa tức, nên gõ trả từng tin:

“Cùng nhau gây dựng? Ông gây dựng bàn poker hả? Cái gì ông cũng chẳng có, kể cả lòng tự trọng.”

“Hối lỗi hay đấy, cứ hối tiếp đi.”

“Muốn tin à? Chuyển khoản năm trăm ngàn trước đã.”

Một lúc lâu sau, ông ta mới hiểu ra.

“Mày cầm điện thoại mẹ mày à? Con khốn, mày—”

“Tôi hỏi lại, ký không?”

“Chuyện giữa tao và mẹ mày, mày xen vào làm gì?”

“Ký không?”

“Tao là bố mày, mày làm thế này sẽ bị báo ứng đấy!”

“Không ký thì tôi cúp.”

“Không được cúp!”

Tôi cầm điện thoại ra xa.

Phòng pha trà yên tĩnh đến mức tôi nghe rõ tiếng gào thét điên cuồng bên kia đầu dây.

Sếp đứng cạnh, hai tay khoanh sau lưng, ánh mắt lạnh lẽo như sắp tuyên chiến.

“Có tiền thì tao ký! Năm mươi… không, một trăm vạn!”

Tôi dứt khoát ngắt máy.

Thật hoang đường.

Nếu tôi có một trăm vạn, tôi còn phải đi rót trà cho ai nữa sao?

“Tôi trả.” — sếp nói. — “Chỉ cần cô khiến ông ta ký.”

“Không được.” — tôi lắc đầu.

Nếu sếp và bà Yang thật sự đến với nhau, thì một trăm vạn đó là tài sản chung tương lai của họ.

Tôi không thể để mẹ mất dù chỉ một đồng.

Kế hoạch bước đầu đã thành công,

nhưng muốn ép lão Đăng ký giấy, tôi vẫn còn việc phải làm tiếp.

9

Hôm bà nội tôi mừng thọ, con cháu kéo đến đông nghịt.

Tôi vừa bước vào, đám họ hàng đang buôn chuyện lập tức im bặt.

Lão Đăng thấy tôi liền giơ nắm đấm lao tới — nhưng vừa nhìn thấy ba gã lực lưỡng phía sau tôi, mắt ông ta suýt thì rơi ra ngoài.

Không khí tĩnh lặng đến mức kỳ dị.

Ba người kia tuân lệnh sếp một cách tuyệt đối — bất kỳ ai có ý định tiến lại gần tôi, họ đều chắn ngay.

Nhà lão Đăng thì khác, đoàn kết lắm, cả đám cùng xông ra bảo vệ thể diện gia đình.

Chính vì thế, tôi càng thấy thương mẹ hơn.

Từng ấy năm, bà bị ức hiếp mà chưa một ai đứng về phía bà.

Tôi mang “quà” đến chúc thọ, bày từng món lên bàn.

Một con cá rô phi nấu vội, chưa mổ bụng, còn nguyên nội tạng;

một con bồ câu chưa vặt lông, nước luộc đục ngầu;

và một nồi cháo trắng… có lẫn vài viên đá sỏi.

“Tất cả đều là đồ tốt đấy ạ, bà mau ăn đi, kẻo nguội uổng lắm.”

Tôi gắp một miếng cá, đặt trước mặt cụ:

“Cá này bổ lắm bà ạ. Lần mẹ con sảy thai, bà nấu đúng món này cho mẹ, bà ấy chỉ nằm liệt nửa năm thôi là lại xuống bếp làm việc rồi. Tất cả là nhờ công bà đó, đừng khách sáo nhé, con còn mang theo ba con nữa cơ!”

Tôi lại múc một bát canh bồ câu, đặt trước mặt cụ:

“Món này càng bổ. Hồi mẹ con nằm viện, bà cũng cho mẹ uống cái thứ này, bổ quá nên suýt phải nằm lại thêm hai ngày. Giờ bà lớn tuổi rồi, càng nên uống nhiều chút…”

Rồi tôi múc thêm một bát cháo trắng, đẩy về phía cụ:

“Ăn nhiều đồ mặn hại người, ăn kèm cháo cho dễ tiêu nhé. Cháo tốt cho răng lắm, tập nhai thường xuyên thì không bị rụng nữa. Nhìn bà xem, răng rụng gần hết rồi, ai lại chẳng biết tự lo cho sức khỏe mình chứ…”

Cụ sững người, sắc mặt tái mét, suýt thì ngất.

Cả bàn tiệc náo loạn, tiếng mắng chửi ập tới tứ phía.

Bà cô cả chống nạnh, chỉ vào mặt tôi quát:

“Đồ bất hiếu!”

Tôi chỉ vào thằng con trai béo ú của bà ta, lạnh lùng đáp:

“Con cô mới hiếu đấy! Vay nợ online đến mức cháy tài khoản rồi. Chúc mừng nhé, tháng sau điện thoại cô sẽ reo suốt ngày đòi tiền — vui không?”

Cô út thì rủa tôi bị sét đánh.

“Được thôi! Trước hết đánh nhà cô đi! Lúc nghèo thì đến than vãn với mẹ tôi, xong lại trộm cả thóc trong chum nhà tôi. Giờ giàu rồi mở thêm chi nhánh quán mì, cứ chờ đấy — sớm muộn cũng sập!”

Những bực bội tôi không dám xả trong công ty vì sợ ảnh hưởng tiền thưởng, giờ tôi trút ra hết.

Thật sảng khoái.

Ba gã vệ sĩ vây quanh tôi, bảo vệ kín đến mức một ngón tay cũng chẳng ai chạm nổi.

Chỉ có điều… nói hơi nhiều nước bọt. Nhưng kệ, không sao cả.

Buổi tiệc mừng thọ suýt nữa biến thành lễ tang.

Nhà lão Đăng vốn sĩ diện, mà cả họ cũng thế.

Vụ này chắc đủ để họ trốn trong nhà nửa năm không dám ló mặt ra ngoài.

Tôi vẫn thấy chưa hả dạ, liền thực hiện lời đe dọa — đập luôn chòi bảo vệ nơi lão làm việc.

Sau mấy ngày chịu không nổi, cuối cùng lão Đăng chịu ký.

Chuyện lan nhanh như gió, lão lại phải “đi công tác xa” một thời gian.

Còn bà Yang, khi cầm tờ giấy ly hôn trong tay, nước mắt rơi thành hai hàng.

10

Sếp mua luôn căn hộ bên cạnh nhà tôi và đang gấp rút sửa sang.

Hôm nay, chiếc ghế sofa hạng sang của anh ta bị kẹt giữa hành lang.

Bà Yang đi chợ về, đứng nhìn cảnh đó mà chỉ biết thở dài bất lực.

Tôi chỉ biết cảm thán:

Tiểu thuyết nói chẳng sai — sếp mua nhà dễ như tôi mua gói snack vậy.

Khác cái là… tôi ăn snack thì nổi mụn,

còn sếp mua nhà thì chẳng hề gì.

Từ đó, nhà tôi có thêm một vị khách thường trực.

Anh ta chẳng tăng ca, chẳng đi công tác, ngày nào cũng đến đúng giờ, như NPC cố định, gõ cửa để… ăn chực.

Mỗi lần đến đều có quà: lúc thì khăn lụa, lúc thì chocolate thượng hạng.

Ban đầu, bà Yang ngại không dám nhận.

Nhưng tôi thì mê đồ ăn ngon, nhìn chocolate mắt sáng rỡ, nước dãi suýt chảy.

Bà vừa bực vừa thẹn, mắng tôi là đồ “tham ăn đầu thai”, mắng sếp là “đồ cáo già”.

Nhưng trời ơi, đồ ăn xịn thật sự ngon.

Và bà Yang quàng khăn lụa thật sự đẹp.

Thời gian trôi nhanh, ba tháng sau, sếp đã được ngồi lại sau bữa cơm.

Không chỉ thế, anh ta còn rất tích cực — giành cả việc của tôi.

Giúp mẹ quấn len, đưa kéo, cắt sợi chỉ thừa.

Anh khen:

“Áo len cô đan cho con gái thật ấm và đẹp, tôi chưa bao giờ mặc đồ thủ công nào vừa chân thật vừa ấm áp thế này.”

Thế là… chiếc áo len mẹ tôi đang đan dở cho tôi — chỉ thiếu một tay áo — bị gạt sang một bên.

Mẹ mua sợi len xanh đậm cho sếp, khiến tôi ghen muốn xỉu.

Tôi còn chưa bao giờ có cái áo đắt thế cơ mà!

“Tán hay lắm ha, sao không bảo mẹ đan cho cái màu xanh lá, xịt thêm tí nước hoa hương trà xanh cho hợp cạ luôn đi?”

Tôi lầm bầm sau lưng khi sếp vừa rời đi.

Bà Yang chỉ liếc tôi một cái, khẽ thở dài:

“Nó thật sự chưa từng được mặc áo len.”

Bà đặt áo xuống, ánh mắt lơ đãng nhìn xa xăm, kể cho tôi phần còn lại của câu chuyện năm xưa.

Ngày đó, mẹ nói, sếp mất mẹ từ nhỏ.

Câu chuyện đúng kiểu bi kịch kinh điển: cha anh — giám đốc nhà máy — giàu có, nhưng chẳng bao lâu cưới một cô vợ trẻ đẹp.

Sếp từ nhỏ đã bị bỏ mặc, chẳng cảm nhận được hơi ấm của ai.

Tính anh thẳng, lạnh lùng, xa cách.

Vì thế, khi bà Yang hát ca khúc về “tình cha”, anh lại tức giận, cho rằng bị lừa, đòi hoàn tiền.

Sau đó, bà dùng hết lòng mình, hát thêm nhiều bài khác để cứu danh tiếng ban nhạc, khiến cậu thiếu niên lạnh lùng ấy dần nhận ra lỗi lầm — và trở thành nhà tài trợ lớn nhất của họ.

Bị tiếng hát của bà cảm hóa, nụ cười dần xuất hiện trên gương mặt cậu.

Rồi chẳng biết từ khi nào, cậu bắt đầu để ý đến người hát ấy, từng chút một, không sao rời mắt.

“Sau đó, bố cậu ta đến tìm mẹ.” — bà Yang mỉm cười kể.

“Ông ta muốn gửi con sang nước ngoài du học, còn yêu cầu ban nhạc giải tán.”

“Ah Thanh khi đó cãi nhau với bố dữ lắm, đập nát cả đàn, cả phòng tập.”

“Rồi nó nói… muốn ở lại, muốn cùng mẹ xây dựng một gia đình.”

Ánh mắt mẹ dừng lại nơi chậu cẩm tú cầu mùa hè ngoài ban công.

Qua những cánh hoa xanh tím, như thể bà nhìn thấy chàng trai cô độc năm ấy.

Cậu ta cầu xin, giọng khàn đi, mong người con gái mình yêu can đảm thêm một lần.

Nhưng cậu đâu biết, lần đó chính là lần can đảm cuối cùng của bà.

Bà đã chọn cách dũng cảm nhất — đẩy cậu rời đi, để anh có một tương lai sáng sủa.

Còn bà, ở lại với bùn lầy của cuộc sống, níu giữ chút hy vọng mong manh.

Mắt tôi rưng rưng, ôm lấy bà Yang, nghẹn ngào hỏi:

“Thế… nên mẹ đánh gãy chân sếp để tiễn anh ta đi à?”

11

“Bà ấy nói với cậu như vậy à?” — sếp tức đến mức cà phê cũng chẳng buồn uống, rốt cuộc lại rơi vào tay tôi.

“Ai bảo tôi rời khỏi bố tôi là phải sống khổ chứ? Tôi có tiền! Mẹ tôi hứa sẽ để dành cho tôi du học nước ngoài, không cần ai chu cấp hết!”

“Nhất định là có người cố tình hiểu lầm bà ấy!” — anh nghiến răng nói.

Tôi suýt sặc cà phê, cổ họng nghẹn lại, không biết nên phản ứng thế nào.

Những lời chân thành của bà Yang dường như thắp lại cho sếp một tia hy vọng, khiến anh có cảm giác rằng có thể bắt đầu lại từ đầu.

Cùng lúc đó, tôi liên tục nhận được tin nhắn cầu hòa từ lão Đăng.

Qua “mạng lưới thông tin” của tôi, tôi biết được rằng cuộc hôn nhân thứ hai của ông ta vừa bắt đầu đã trục trặc.

Mấy bà mai xem hồ sơ lão chỉ ba giây đã đặt xuống, còn chưa đến được giai đoạn gặp mặt.

Một bà mai vừa thấy tôi thì nước mắt ngắn dài, ôm chặt như thấy cứu tinh:

“Cô mau mang bố cô về đi! Tôi làm mối chứ có phải lừa đảo đâu. Người ta muốn gái tân, ly hôn nuôi con người ta còn chẳng thèm nhìn hắn!”

“Tôi vì ông ta mà mất hết uy tín, lấy của hắn hai ngàn tiền phí mà giờ phải trả hai vạn đi… khám tâm lý!”

Bà vừa khóc vừa kể lể, nắm tay tôi không buông.

Tôi cười gượng:

“Anh à, tôi thật sự giúp không nổi. Mẹ tôi vừa mới thoát khỏi khổ nạn, anh còn muốn kéo bà xuống sao?”

“Thế giờ phải làm sao? Hắn ngày nào cũng đến nhà đòi tôi tìm vợ cho hắn! Tôi có phải dân buôn người đâu!”

Tôi ghé lại gần, nhỏ giọng nói:

“Anh này… mở rộng tầm nhìn, hạ tiêu chuẩn xuống một chút thử xem?”

 

12

Chẳng bao lâu sau, lão Đăng xách quà lên nhà xin làm lành.

Sếp đang trong bếp rửa chén, còn bà Yang thì đang đan nốt chiếc áo len.

Thấy cảnh tượng ấm áp đó, lão như phát điên.

Vừa khóc vừa gào, vừa kể lể, buộc tội mẹ tôi là vô tình, vô nghĩa, ham tiền theo người khác.

Bà Yang chỉ lặng im nhìn ông ta — trong mắt chỉ còn sự lịch thiệp tối thiểu, tuyệt nhiên không còn chút cảm tình nào.

“Bà thật chẳng còn chút tình xưa nào à? Hắn có gì hơn tôi chứ? Hắn…”

“Chỗ nào cũng hơn.” — bà Yang lạnh nhạt cắt lời, chỉ vào chiếc tạp dề quanh hông sếp.

“Anh ấy biết nấu ăn, biết rửa chén, biết lau nhà; không cờ bạc, không dối trá, không trốn tránh trách nhiệm; sạch sẽ, gọn gàng.”

“Và so với những thứ đó, giàu có chỉ là ưu điểm nhỏ nhất của anh ấy.”

“Còn ông? Ông có cái gì?”

Lão Đăng mất hết thể diện, đảo mắt tìm vật gì đó có thể cầm lên làm vũ khí.

Sếp chẳng nói gì, chỉ đi thẳng vào bếp lấy con dao làm bếp.

Cơ bắp ở cánh tay anh nổi rõ, ánh mắt sắc lạnh khiến cả căn phòng trầm xuống.

Đúng lúc đó, điện thoại lão reo.

Ông ta bắt máy, vừa “alo” vài tiếng thì đột nhiên hét lên:

“Cái gì? Nhà gái chuẩn bị năm trăm ngàn hồi môn? Gặp! Đương nhiên gặp! Mai gặp luôn!”

Nói xong, lão cầm quà bỏ đi, miệng còn buông lại:

“Cứ chờ đấy, tao nhất định sẽ cưới được người còn tốt hơn mày!”

Lão Đăng đã có mục tiêu mới.

Nhưng cảm giác nguy cơ của sếp vẫn chưa hết — anh lập tức kéo tôi họp riêng, nghiêm túc yêu cầu tôi hỗ trợ thực tế.

Lễ Thất Tịch sắp đến, anh muốn mời bà Yang đi ăn tối ở nhà hàng trung tâm thành phố.

Nhiệm vụ của tôi: xóa bỏ hoàn toàn chút e dè cuối cùng trong lòng mẹ.

Về nhà, tôi kể lại kế hoạch của sếp.

Quả nhiên, mẹ từ chối ngay:

“Bà già sắp năm mươi rồi, còn bày đặt lãng mạn gì nữa?” — bà vừa cười vừa thở dài — “Vài năm nữa con cũng lập gia đình rồi, mẹ chỉ cần trông cháu là đủ.”

Khuyên không được, tôi bèn nghĩ ra chiêu khác.

Tôi kéo bà đi dạo một vòng cửa hàng mẹ & bé.

“Mẹ ơi, nhìn hộp sữa này đi, vừa ít vừa mắc, hai trăm rưỡi một hộp — mẹ đoán trẻ con uống được mấy ngày?”

“Mẹ ơi, tã này tám đồng một miếng, đoán xem một ngày dùng mấy cái?”

“Còn bộ quần áo nhỏ xíu này, ba trăm rưỡi một bộ, mặc được mấy tháng?”

“Xe đẩy này sáu ngàn tám, vừa xấu vừa nặng, mà chắc chỉ đẩy được hai năm!”

Sau khi dạo xong, tôi cầm tờ hóa đơn dài cả mét, đưa mẹ đến cổng trường mẫu giáo, túm một bà mẹ hỏi tiếp.

“Phí học à? Một kỳ hơn năm ngàn thôi, rẻ đó. Anh trai tôi ở thủ đô, con anh ấy học phí mười mấy ngàn, chưa kể lớp năng khiếu đâu!”

“Đương nhiên phải học thêm chứ! Không có kỹ năng thì làm sao hòa nhập được. Mà thầy giỏi giờ tính theo tiếng, đắt lắm nha!”

Bà Yang sửng sốt, ngơ ngác tính toán:

“Trời đất, bán cả nhà cũng chẳng đủ nuôi một đứa nhỏ!”

Tôi gật đầu đồng tình:

“Ừ, nên con chỉ còn cách làm việc đến chết thôi…”

Buổi tối về đến nhà, sếp đã ở đó, hơn nữa còn nấu sẵn một bàn ăn thịnh soạn.

Ăn được nửa bữa, mẹ đột nhiên hỏi:

“Anh có mấy đứa con rồi?”

Sếp đặt đũa xuống, lấy từ túi áo ra giấy chứng nhận ly hôn.

“Tôi không có con. Vợ cũ thích tự do, theo chủ nghĩa DINK. Chúng tôi đã ly hôn năm năm.”

Anh lại lấy ra phiếu khám sức khỏe, nói điềm nhiên:

“Cơ thể tôi rất tốt, tập luyện đều đặn, đảm bảo còn sống khỏe mạnh ít nhất hai mươi năm nữa.”

Tiếp đó là bản sao kê tài sản cá nhân — khiến tôi trố mắt nhìn chằm chằm.

Không khí bữa ăn bỗng biến thành một buổi xem mắt chuyên nghiệp.

Tôi chẳng nghe được lời tỏ tình nào, vì mẹ và sếp vốn chẳng cần tỏ tình.

Họ chỉ nhìn nhau, rồi nắm tay, đi thẳng đến nhà hàng sang trọng.

Còn tôi — một con “trâu cày” lương tháng năm ngàn —

vào đúng ngày Thất Tịch, ngồi nhà trông bếp một mình.

 

13

Chuyện tôi và sếp đi chung xe bị phát hiện.

Đồng nghiệp bàn tán, phân tích đủ kiểu, cuối cùng đi đến kết luận duy nhất:

“Chắc xe điện của cô ấy hỏng, sếp đi ngang qua tiện chở tới công ty thôi.”

Hóa ra, tin đồn cũng phải có nền tảng logic.

Cinderella gặp hoàng tử, vì cô vốn đã là công chúa.

Còn tôi — một con trâu cưỡi xe điện — sao có thể ngồi trong xe sang của sếp được?

Nhưng mẹ tôi thì có thể.

Sau khi đưa hai đứa tôi đến công ty, bà một mình ngồi khoang sau rộng thênh thang, đến thẳng spa làm đẹp — nơi bà chưa từng bước vào.

Bà Yang bắt đầu yêu lại bản thân,

và nhờ thế, tôi cũng được thơm lây, ngoại hình “nâng cấp” theo mẹ.

Một tháng sau, tin đồn trong công ty vẫn chưa ngớt:

“Cô ta chắc làm thêm ở thẩm mỹ viện đấy, có nội bộ giảm giá để tút tát nhan sắc, mơ lấy chồng nhà giàu.”

Tôi chẳng bận tâm,

vì mẹ tôi đã nhận lời cầu hôn của sếp — họ sắp kết hôn.

Tình yêu của người trung niên không còn rực lửa như tuổi trẻ,

nó giống rượu ủ lâu năm — càng nếm càng thấy ngọt.

Hợp hay không, chỉ cần nhìn là biết.

Những lúc hai người vô tình trao nhau ánh mắt, tôi — một fan “CP” chính hiệu — lại cười như ngốc.

Sự dịu dàng ẩn dưới vẻ bình thản ấy khiến con chó độc thân như tôi ngồi bên phải bật cười ngu ngơ.

Thế là tôi bị xem như bóng đèn công suất cao, phá không khí lãng mạn, bị đuổi sang căn hộ bên cạnh — căn hộ ba phòng của sếp.

Thời gian trôi đi, khi tin lão Đăng tái hôn truyền tới,

bà Yang đã là nữ doanh nhân thành đạt, thu nhập hàng tháng mười vạn.

Bà dùng số tiền tích cóp bao năm, liều lĩnh khởi nghiệp,

theo học cùng sếp, và thành công nhanh đến mức không ai tin được.

Còn tôi — con trâu duy nhất còn sót lại trong nhà —

nhưng đã hết lo lắng.

Sau này nếu có lười, tôi vẫn có thể ăn nhờ công sếp, hoặc ăn nhờ huyết thống mẹ.

Lão Đăng hào hứng mời hai mẹ con tôi dự tiệc cưới,

còn dặn:

“Đừng mang nhiều phong bì nhé, vợ mới của tao giàu lắm.”

Tôi lập tức nổi máu tò mò —

rốt cuộc giàu đến mức nào?

 

14

Sếp nhất quyết đòi đi cùng mẹ dự tiệc cưới,

kết quả bị bà ấn xuống ghế, bắt thay vest bằng chiếc áo len xanh đậm mới đan.

Bữa tiệc cũng tạm,

nhưng với tôi thì chẳng còn sức hấp dẫn.

Lão Đăng khoác vai vợ mới, định khoe mẽ,

nhưng khi nhìn thấy sếp — cao ráo, chững chạc, khí chất ngời ngời —

thì ngọng luôn tại chỗ.

“Cô… cô cũng cưới rồi à?” — lão run giọng hỏi.

“Liên quan gì đến ông?” — bà Yang đáp gọn, sắc như dao.

Lão tái mặt.

Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ trung niên to khỏe, mặt dữ, cổ tay cổ đeo đầy vàng, nhìn qua biết ngay là người thật sự có tiền.

“Cô là vợ cũ của ông ta?” — bà hỏi, giọng khinh khỉnh.

Lão Đăng gật đầu, vội nói:

“Cô ấy không hiểu chuyện, kém xa em nhiều.”

“Ha! Mù à? Người ta thoát được ông là thoát khổ rồi.” —

người đàn bà cười khẩy, nâng ly chạm nhẹ vào ly của mẹ tôi,

rồi bỏ mặc lão, đi tìm người khác cụng rượu.

Tôi nhìn mà thấy thật lòng nhẹ nhõm.

Trước đó tôi còn lo, nếu vợ mới không trị nổi ông ta,

có khi lại tới phá yên bình của mẹ.

Giờ thì khỏi lo —

lão Đăng chắc chẳng dám bước ra khỏi nhà.

Quả nhiên, chưa đến một tháng sau tiệc cưới,

ông ta liên tục gọi cầu cứu:

“Con gái ngoan, cứu bố với! Con đàn bà đó thích đánh người, đưa bố ít tiền, bố mua vé trốn đi xa. Bố chịu hết nổi rồi!”

“Bố chỉ đi uống rượu với bạn thôi, nó đánh bố sưng hết mặt rồi, đàn ông uống chút rượu thì có sao đâu!”

Tiếng kêu thảm thiết bị ngắt quãng đột ngột,

rồi giọng người phụ nữ vang lên, lạnh như thép:

“Đừng để ý nó! Lại định trộm tiền đi đánh bạc, bị tôi bắt quả tang. Cái thói chó không chừa ăn phân!”

Tôi nghe rõ cả tiếng đập đồ loảng xoảng bên kia.

“Dám giơ tay với tôi à? Cưới mà không thèm hỏi xem trước đây tôi làm nghề gì!

Tôi làm nghề mổ heo đó, lỡ tay chém nhầm kẻ trộm nên ế chồng bao năm!

Dám động vào tiền trong nhà, tao đập chết mày!”

Cuộc gọi kết thúc, tôi chỉ thấy thoáng chút lo lắng —

lo rằng… mình không kịp giành đùi gà mới mẹ vừa chiên xong.

Đóng cửa phòng, tôi chạy vội sang nhà bên cạnh,

nơi bà Yang và sếp đang chờ tôi ăn cơm.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!