Ông nội vừa m/ất, bà nội lập tức kéo mẹ kế ra xã “vạ;;ch mặt cư;;ớp nhà”

Ông nội vừa m/ất, bà nội lập tức kéo mẹ kế ra xã “vạ;;ch mặt cư;;ớp nhà”

NHƯNG ĐẾN KHI MỞ TỦ SỔ ĐỎ, CẢ HỌ CHẾT LẶNG…**

Ông nội tôi mất vào một buổi chiều tháng Sáu oi bức. Trời nóng đến mức người trong xóm bảo nhau:
“Tháng này quỷ thần còn ngại đi bắt người”,
vậy mà ông lại ra đi nhẹ như một tiếng thở dài.

Đám tang chỉ gói gọn trong hai ngày, đúng như lời ông dặn trước khi mất:

“Đừng làm rình rang, tốn tiền tốn sức, lại cực mấy đứa nhỏ.”

Ông là người giản dị, sống cả đời lam lũ, đến lúc nhắm mắt vẫn không muốn làm phiền ai.

Tôi nghĩ mọi chuyện sẽ trôi trong bình yên.
Vậy mà, ngay khi mọi người vừa đưa ông ra đồng, đất còn chưa kịp lấp kín nắp quan tài, thì biến cố ập tới như một nhát cuốc phang thẳng vào gia đình tôi.

Bà nội bỗng dưng chống gậy thật mạnh xuống mặt đất, quay phắt sang mẹ kế tôi — cô Hạnh — và gằn từng chữ, đủ lớn để cả họ nghe:

“Cô trả lại nhà đất cho con cháu tôi ngay! Đừng tưởng ông ấy chết rồi là cô nuốt trôi của!”

Cô Hạnh đứng chết lặng như hóa đá.
Tôi chưa bao giờ thấy khuôn mặt cô tái đến như vậy.

Cô lấy ba tôi khi tôi mới mười tuổi.
Cả xóm đều biết cô hiền, ít nói, làm y tá ở trạm xá, sống nhẫn nhịn đến mức người ta hay chọc:
“Hiền quá coi chừng bị ăn hiếp.”

Ba tôi nghe vậy vội vàng bước tới, mặt xanh mét:

“Mẹ nói gì mà kỳ vậy? Đất đai vẫn để trong tủ gỗ của ba mẹ kia mà…”

Bà nội quắc mắt, tay run run nhưng giọng thì sắc như dao:

“Tủ đó rỗng! Mẹ mở từ khuya qua rồi. Một tờ cũng không còn! Nếu không phải cô ta lấy thì ai?”

Chỉ trong một khoảnh khắc, tất cả ánh mắt trong họ hàng quay sang nhìn mẹ kế tôi như nhìn một kẻ trộm.

Từng ánh mắt nghi kỵ, từng tiếng xì xào… như những mũi kim đâm vào tim.

Cô Hạnh đỏ bừng mặt, mắt bắt đầu hoe đỏ.
Cô chỉ kịp nói một câu, giọng nghẹn lại:

“Con… con không biết gì hết…”

Nhưng chẳng ai tin.

Dì lớn buông một câu lạnh tanh:

“Từ ngày ông yếu, người ở cạnh ông nhiều nhất là cô. Không lấy thì ai lấy?”

Chú Hai bồi thêm:

“Không lẽ mấy đứa cháu tự dưng đi lấy sổ đỏ? Ai có quyền hơn cổ?”

Không khí gia đình, vốn đang nặng vì tang tóc, giờ đặc quánh mùi ngờ vực.
Tôi đứng cạnh mẹ kế, tay nắm chặt vạt áo cô như thể sợ cô ngã.

Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận rõ ràng:
gia đình này đang sắp nát ra theo đúng nghĩa đen.

Mẹ kế tôi không nói thêm được lời nào. Ba tôi thì luống cuống, vừa xấu hổ trước họ hàng, vừa lo lắng cho vợ. Bà nội thì nhất quyết không buông:

“Không cần nói nhiều! Chiều nay lên xã làm việc. Để xem còn chối được không!”

Tôi nghe câu đó mà lạnh sống lưng.
Ba tôi định can:

“Mẹ để mai tính. Mới chôn ông xong…”

“Không! Chuyện này phải làm rõ ngay. Đừng để người ta nói bà già này ngu mà để con dâu hốt hết tài sản!”

Cả họ im lặng.
Không ai đứng ra bênh mẹ kế tôi.
Với họ, một người vợ sau — dù hiền bao nhiêu — vẫn luôn bị xem là người ngoài.

Tối hôm đó, nhà tôi như một đám mây đen.
Ba tôi ngồi thừ trên bộ ván, mẹ kế thì khóc trong phòng, còn tôi chẳng biết nên chạy đi ôm ai.

Cả đêm tôi trằn trọc.
Trong đầu chỉ quanh đi quẩn lại một câu:

“Sổ đỏ ở đâu?”


VÀ RỒI… NGÀY ĐỊNH MỆNH ĐÃ ĐẾN

Sáng hôm sau, mọi người kéo nhau sang nhà ông bà để mở lại tủ gỗ, cái tủ mà bà nội khăng khăng là “đã bị lấy sạch”.

Khoảnh khắc cánh tủ mở ra, cả họ nín thở.

Đúng thật — bên trong hoàn toàn trống trơn.
Không còn một tờ giấy nào.
Không còn phong bì.
Không còn cả cái xấp sổ đỏ mà ông nội từng cất kỹ.

Bà nội quay sang mẹ kế tôi, giọng thắng thế:

“Còn gì để nói nữa không? Cô lấy thì trả lại đi!”

Cô Hạnh run run, cố trấn tĩnh:

“Con… con thật sự không biết chuyện này…”

Nhưng tiếng bà nội át hết:

“Đồ giả nhân giả nghĩa!”

Ngay lúc ấy, một người bất ngờ lên tiếng — chính là cậu Út, người ít khi xuất hiện trong các cuộc họp gia đình.

Giọng cậu chậm rãi:

“Chờ chút. Hôm đưa ông vào viện trước khi mất, ông có nói nhỏ với con một câu… mà lúc đó con tưởng ông lẫn.”

Cả nhà quay lại nhìn.

Cậu Út nuốt nước bọt, rồi nói:

“Ông bảo: ‘Khi tao chết, nhớ lấy đèn pin rọi sau lưng tủ. Tao dán kỹ lắm, tụi bây không nhìn thấy đâu.’”

Căn phòng im phăng phắc.

Bà nội cau mày:

“Ý mày là sao?”

Cậu Út không trả lời.
Anh ấy bật đèn điện thoại, khom người xuống, rọi thẳng vào khe sau tủ gỗ — nơi bình thường chẳng ai nhìn tới.

Chỉ vài giây sau…

Cả họ nghe tiếng cậu Út thốt lên:

“Trời ơi… thấy rồi! Ở đây này!”

Tôi chạy tới.
Ba tôi chạy tới.
Ngay cả bà nội cũng không kịp giữ vẻ nghiêm, lao tới nhìn.

Phía sau tủ, được dán bằng băng keo chắc nịch, là một túi nylon màu đen, bên trong lấp ló một xấp giấy đỏ viền vàng quen thuộc.

Cậu Út kéo mạnh ra.
Bụi bay tung.
Túi rơi xuống đất, phát ra tiếng “bộp” nặng nề.

Bà nội tái mặt.

Ba tôi đứng không vững.

Cô Hạnh đưa tay lên miệng, nước mắt chảy dài.

Cậu Út mở túi ra.

Bên trong là:

– 4 sổ đỏ của 4 thửa đất trong tên ông nội
– 1 cuốn sổ tiết kiệm
– 1 tờ di chúc viết tay, nét chữ run run nhưng rõ ràng

Cả họ chết lặng.

Không ai nói nổi một câu.

Tôi nhìn ba tôi, còn ba tôi nhìn vào tờ di chúc — thứ mà ông nội đã cố tình giấu cực kỹ để không ai động được trong lúc ông hấp hối.

Cậu Út mở di chúc ra đọc.

Chỉ vài dòng ngắn ngủi, nhưng đủ để đảo lộn mọi chuyện:

“Nhà đất chia cho các con.
Nhưng mẹ Hạnh chăm sóc tui lúc bệnh, tui để lại cho nó một phần để nó dưỡng già.
Đừng để người ta mang tiếng con dâu làm điều xấu.
Nếu ai nghi ngờ nó, tội.”

Dưới cùng là chữ ký và dấu điểm chỉ của ông nội.

Không khí trong phòng như đông lại.
Bà nội đứng lặng một lúc lâu, rồi cây gậy trên tay rơi xuống nền gạch đánh “cạch” một tiếng lạnh đến rợn người.

Mặt bà chuyển từ giận dữ sang sững sờ… rồi sang xấu hổ.

Cả họ — từng người một — đồng loạt cúi đầu.

Cô Hạnh khóc nấc, nhưng không phải vì oan ức nữa.
Mà vì, ngay cả khi sắp chết, ông nội vẫn nghĩ tới cô — người con dâu mà cả nhà gần như xem như người dưng.

Tôi siết tay cô thật chặt.

Và trong giây phút ấy, tôi hiểu rằng:

Không phải cái chết phá nát một gia đình.
Mà là sự nghi kỵ.
Sự vội vàng kết tội.
Và lòng tin bị đánh mất.

Nhưng ông nội…
Ông đã kéo tất cả trở về đúng chỗ — bằng tình thương lặng lẽ của một người từng trải hết đắng cay của cuộc đời.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!