Chồng tối nào cũng đi hát 12h đêm mới về, không chịu được nữa đêm ấy tôi đập nát điện thoại chồng, nào ngờ sau đó 3 hôm có đứa trẻ sơ sinh đặt trước cổng

 

Suốt 2 năm nay, chồng tôi – Huy – tối nào cũng đi hát karaoke với “anh em công ty” đến tận 12 giờ đêm mới về. Tôi nói mãi, khóc mãi, anh vẫn một câu:

— “Công việc mà em, không đi sao giữ khách.”

Nhưng đêm hôm đó, khi thấy anh len lén cầm điện thoại ra ban công, cười khúc khích với ai đó, tôi không chịu được nữa. Tôi xông ra giật điện thoại. Anh giật lại. Tôi không kìm được, ném mạnh xuống nền. Điện thoại vỡ nát.

Huy sầm mặt:
— “Rồi em sẽ hối hận.”

Tôi tưởng là câu hù dọa thường tình.

Nhưng 3 ngày sau, cuộc đời tôi nổ tung.

ĐỨA TRẺ TRƯỚC CỔNG

6 giờ sáng, mở cửa đi đổ rác, tôi chết lặng.

Một bé gái sơ sinh được đặt trong giỏ, quấn khăn sạch sẽ. Bên cạnh là mẩu giấy:

“Con bé giống anh lắm. Mong anh chăm sóc nó.”

Tôi suýt ngã xuống bậc thềm.
Huy từ trong chạy ra, mặt tái xanh:

— “Cái gì đây? Em bỏ ra đi, đừng có đùa!”

Tôi quát lên:
— “Đứa bé giống ai thì tự anh biết!”

Nhưng Huy đột ngột run rẩy, mặt trắng bệch như người chết.
Không thanh minh. Không phản ứng.

Chỉ đứng đơ ra, mắt dán vào đứa bé.

Tôi càng điên:

— “Anh ú ớ cái gì? Con ai đây?”

 

 

Huy đột nhiên túm lấy vai tôi, nói như van:

— “Em vào nhà đi. Đóng cửa lại. Đừng chạm vào đứa trẻ.”

Giọng anh run thật sự, không phải kiểu chối tội.

Tôi sững người.

SỰ THẬT TỪ CAMERA CỔNG NHÀ

Tôi lao vào kiểm tra camera trước cổng.

Không hề có ai mang đứa bé đến.
Không có bóng dáng người lớn.
Không xe máy.
Không bước chân.

Chỉ có bóng của chính đứa trẻ… xuất hiện từ mép khung hình lúc 5:13 sáng, như thể nó bò ra từ khoảng trống đen hoàn toàn.

Tôi nổi da gà. Huy thì quỵ xuống ghế:

— “Nó tìm tới rồi…”

— “NÓ LÀ AI?” – tôi hét.BÍ MẬT Ở QUÁN HÁT

Đến lúc này Huy mới thở hắt ra, giọng nghẹn đặc:

— “Anh không ngoại tình. Nhưng đúng là anh có giấu em chuyện… khác.”

Rồi anh kể.

Ba tháng trước, ở quán hát anh hay lui tới, có một cô gái trẻ bồng theo một đứa bé đến làm phục vụ. Đêm nào cô cũng đứng ngoài hành lang, nhìn anh hát, nước mắt lăn dài. Anh tò mò hỏi chuyện.

Cô ấy kể:

Nhà cô từng có một bé gái sinh non 7 tháng, chết ngay khi chuyển viện.
Nhưng từ đó, cô luôn thấy con bé xuất hiện mỗi đêm: trên cầu thang, trong gương phòng tắm, trên ghế khách ngồi lại sau khi quán đóng cửa.

Cô van Huy mỗi tối:

— “Làm ơn hát cho con bé nghe một bài. Nó chỉ nghe anh, không nghe ai khác.”

Huy lúc đầu tưởng mê tín, nhưng khi nhìn vào camera an ninh ở quán, anh thấy một cái bóng nhỏ đứng cạnh cô gái mỗi lần anh cầm mic.

Và kể từ hôm anh không đến quán nữa… cô gái kia biến mất, không ai thấy nữa. Nghe đâu phải nhập viện tâm thần.

CÚ TWIST CUỐI CÙNG

Tôi run người, nhìn đứa bé đang nằm trong giỏ.

— “Ý anh là… đây không phải con người thật?”

Huy chỉ vào tờ giấy đặt cạnh đứa trẻ:

— “Em nhìn lại dòng chữ đi.”

Tôi cầm mảnh giấy lên, lòng bàn tay lạnh toát.

Nét chữ run bần bật. Giấy loang nước.
Dưới ánh nắng buổi sáng, nét bút bỗng nhòe ra… không phải mực.
Là dấu loang của… dịch nước mắt trẻ con.

Hàng chữ cuối cùng bắt đầu hiện rõ, như được viết thêm sau khi giấy đã đặt ở đó:

“Mẹ đi rồi. Con tìm được ba rồi. Nhưng con không muốn ở lại đây lâu…”

Tôi buông tờ giấy rơi xuống nền, tim đập loạn.

Đứa bé trong giỏ không còn nằm yên nữa.
Nó đang mở mắt nhìn chúng tôi, đôi mắt đen sâu hoắm, không có tròng trắng.

Huy lùi lại, giọng tuyệt vọng:

— “Nó không phải đến để nhận cha…
Nó đến để đòi người hát cho nó nghe nốt bài cuối cùng.”

Tôi chưa kịp hét lên thì đứa trẻ…
bật dậy, đứng thẳng trong giỏ, không cần chống tay, miệng mở rộng đến tận mang tai.

 

 

 

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!