THIẾU TÁ GIỮ TAY CHO TIỂU TAM TÁT VỢ GIỮA BỮA TIỆC – NÀO NGỜ 5 PHÚT SAU, CHA VỢ CHÁNH ÁN XUẤT HIỆN VÀ CÁI KẾT…
Tôi chưa bao giờ nghĩ cuộc đời mình lại rơi vào cảnh bị chính chồng – người từng thề sống chết bên mình – đứng giữa một bữa tiệc sang trọng, giữ tay cho nhân tình tát tôi trước mặt hàng chục người. Nhưng có lẽ, đôi khi số phận muốn phơi bày sự thật một cách tàn nhẫn nhất, để người ta hiểu lòng người vốn khó đoán đến nhường nào.
Hôm đó là kỷ niệm 15 năm thành lập đơn vị của Long – chồng tôi, một Thiếu tá quân đội, từng được đồng đội nể trọng vì bản lĩnh và kỷ luật. Anh bảo tôi đến tham dự cho có đôi có cặp, còn bảo tôi mặc váy đỏ cho nổi bật, vì “vợ Thiếu tá phải chỉn chu”.
Tôi đến sớm hơn anh để phụ ban hậu cần trang trí, đúng như mọi năm. Nhưng khi buổi tiệc bắt đầu, tôi mới nhận ra một điều bất thường: Long đi cùng một cô gái trẻ, trang điểm đậm, diện váy ôm sát người, nhìn tôi bằng ánh mắt thách thức.
Ai đó xì xào sau lưng:
— “Tiểu đội trưởng mới chuyển về đó. Trẻ đẹp, nghe đâu thân với anh Long lắm…”
Tôi giả vờ không nghe, nhưng tim nóng ran. Năm tháng gần đây Long thay đổi nhiều: hay đi trực đêm, tắt điện thoại, nói chuyện với tôi bằng giọng bực bội không lý do. Tôi chỉ không ngờ, nguyên nhân lại hiển hiện trước mặt đến thế.
Khi Long thấy tôi, anh chỉ hờ hững gật đầu, không thèm giới thiệu tôi với ai. Nhưng với cô gái kia – Vy – anh kéo ghế, gắp đồ ăn, rót nước. Họ thân mật đến mức ai nhìn cũng hiểu.
Tôi vẫn nhẫn nhịn. Tôi tin người phụ nữ chỉ được phép nổi giận khi có bằng chứng, còn không thì giữ sĩ diện cho chồng, cho gia đình. Nhưng Vy thì không muốn mọi chuyện đứng yên.
Trong lúc mọi người đang ăn uống, cô ta đứng lên nâng ly:
— “Em xin chúc cho đơn vị mình ngày càng đoàn kết, đặc biệt cảm ơn anh Long… vì đã luôn chỉ bảo em tận tình suốt thời gian qua.”
Long mỉm cười, ánh mắt tràn sự cưng chiều.
Tôi nhói lòng.
Tôi đứng dậy, định rời ra ngoài để trấn tĩnh. Nhưng vừa quay đi, Vy đột ngột chặn trước mặt tôi, cười nhạt:
— “Chị ăn mặc vậy… nhìn cũng được đó. Nhưng hơi… quê.”
Cả bàn im bặt.
Tôi bình tĩnh:
— “Cô muốn gì?”
Vy chau mày:
— “Tôi chỉ nói thật. Người ta bảo chị là vợ anh Long, mà nhìn chẳng sang gì cả. Không trách anh ấy… cần người khác.”
Tôi chết lặng.
Đến lúc ấy, Long bước tới.
Nhưng không để bảo vệ vợ.
Anh nắm chặt tay Vy, kéo cô ta lại gần, như thể che chở:
— “Em nói ít thôi, không phải đôi co với người khác.”
Người khác.
Tôi – vợ hợp pháp – bị gọi là “người khác”.
Tôi cố nuốt nỗi tủi nhục, quay đi. Nhưng Vy lại bước lên một bước, đưa tay tát thẳng vào má tôi.
Tách!
Tiếng cái tát vang lên trong không gian đông người, khiến mọi người sững sờ đứng dậy.
Tôi ngã khụy. Tai ong ong.
Có lẽ điều đau nhất không phải cú tát, mà là hình ảnh Long – chồng tôi – giữ tay Vy lại khi cô ta định tát thêm, nhưng không phải để cản mà là để điều chỉnh hướng cho đúng mặt tôi.
Tôi nhìn anh, đôi mắt ướt nhòe:
— “Long… anh thật sự muốn tôi chịu nhục như thế này?”
Anh lạnh lùng:
— “Tự chị gây chuyện. Đáng.”
Cả hội trường như rơi vào thứ im lặng đặc quánh.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi nghe thấy tiếng ghế đổ, rồi tiếng giày dậm mạnh từ phía cửa.
Một giọng nói trầm, sắc, quen thuộc đến mức khiến sống lưng tôi tê dại:
— “Ai… vừa tát con gái tôi?”
Tất cả quay lại.
Cha tôi – Chánh án Tỉnh – đang đứng đó, gương mặt lạnh như băng, đôi mắt ánh lên sự phẫn nộ mà tôi chưa từng thấy trong đời.
Không ai biết tôi là con gái ông. Tôi không thích khoe, cũng không muốn dựa vào quyền lực của cha để được nể trọng. Tôi muốn sống cuộc đời của chính mình, với người chồng mình yêu.
Nhưng hôm nay… mọi thứ đã vượt quá giới hạn.
Cha tôi bước thẳng đến, nâng tôi dậy bằng đôi tay run run:
— “Con có sao không?”
Tôi nghẹn ngào, chỉ có thể lắc đầu.
Ông quay sang Long, giọng nén giận:
— “Cậu Long. Cậu vừa làm gì?”
Long tái mét. Tất cả sĩ quan, cán bộ trong hội trường đồng loạt đứng nghiêm, cúi đầu chào:
— “Báo cáo… chào Chánh án!”
Không khí căng như dây đàn. Long lắp bắp:
— “Con… xin lỗi. Con… chỉ hơi nóng nảy…”
Cha tôi cười lạnh:
— “Nóng nảy đến mức để nhân tình tát vợ hợp pháp? Đến mức xúc phạm danh dự một phụ nữ trong đơn vị? Đến mức hủy hoại tư cách quân nhân ngay trước mắt bao nhiêu người?”
Ông quay sang Vy:
— “Còn cô, cô tên gì?”
Vy run bần bật:
— “Dạ… Vy…”
— “Tốt. Ngày mai tôi sẽ gửi đơn kiến nghị kỷ luật lên đơn vị của cô. Riêng hành vi hành hung, cô sẽ làm việc với công an.”
Vy khuỵu xuống, bật khóc.
Cha tôi nhìn Long:
— “Cậu từng thề trước gia đình tôi rằng sẽ chăm sóc con bé cả đời. Hôm nay, cậu làm thế này?”
Long cúi gằm mặt.
— “Tôi… xin lỗi bác.”
— “Xin lỗi tôi làm gì. Cậu xúc phạm ai thì xin lỗi người đó.”
Long quay sang tôi, giọng run:
— “Linh… anh xin lỗi…”
Tôi im lặng.
Cha tôi lại nói, giọng trầm như gõ vào đá:
— “Một người đàn ông đánh mất tư cách đến mức này… không xứng đáng làm chồng của con tôi.”
Ông nắm tay tôi, quay đi:
— “Về với cha.”
Tôi bước theo, đôi chân như không còn cảm giác. Nhưng khi đi qua Long, tôi buông một câu, như dấu chấm hết:
— “Anh đã chọn sỉ nhục tôi trước mặt mọi người. Thì tôi cũng chọn rời đi trước mặt anh. Từ nay… chúng ta không còn gì với nhau.”
Long gọi tên tôi, nhưng tôi không quay lại.
Phía sau, tôi nghe tiếng ai đó nói:
— “Thiếu tá Long xong đời rồi. Tự tay hủy sự nghiệp chỉ vì một cô gái.”
Tôi không đủ can đảm nhìn lại cảnh ấy.
Tối hôm đó, cha tôi ngồi cạnh tôi rất lâu. Ông chỉ nói một câu:
— “Đôi khi, một cái tát đau… lại giúp ta tỉnh hơn mười năm mù quáng.”
Tôi bật khóc như đứa trẻ.
Bởi đúng vậy.
Cái tát hôm nay đau lắm.
Nhưng nó khiến tôi rời khỏi một người đàn ông độc ác và hèn nhát, để tìm lại chính mình.
Và đó là cái kết đẹp nhất tôi có thể dành cho chính cuộc đời mình.





