TƯỞNG VỢ TẦM THƯỜNG, HẮN NGANG NHIÊN DẪN TIỂU TAM VỀ NHÀ ÉP KÝ LY HÔN, SÁNG HÔM SAU TÁI MẶT KHI BIẾT THÂN PHẬN THẬT SỰ

TƯỞNG VỢ TẦM THƯỜNG, HẮN NGANG NHIÊN DẪN TIỂU TAM VỀ NHÀ ÉP KÝ LY HÔN, SÁNG HÔM SAU TÁI MẶT KHI BIẾT THÂN PHẬN THẬT SỰ

Nhiều người hỏi tôi:
“Tại sao một người đàn bà trông bình thường như cô… lại lấy trúng một người chồng tệ đến thế?”

Tôi chỉ cười.
Cuộc đời luôn có những cú tát mà đến khi nhận ra, người ta chỉ muốn tỉnh lại cho sớm.

Tôi tên Mai, 32 tuổi, làm nhân viên kế toán tại một công ty xuất nhập khẩu. Chồng tôi – Tùng – 35 tuổi, nhân viên kinh doanh. Chúng tôi cưới nhau được 6 năm. Anh là kiểu đàn ông ăn nói khéo, bên ngoài ai cũng tưởng tốt, nhưng chỉ có tôi mới biết anh ta đổi tính từ khi thăng chức. Tự tin thái quá, hay tụ tập, hay giấu điện thoại, và đặc biệt… không còn nhìn tôi bằng ánh mắt của ngày xưa.

Tôi tưởng chỉ là áp lực công việc.

Nhưng tôi đã lầm.

Đêm hôm đó – một đêm thay đổi cả cuộc đời tôi – Tùng dẫn theo một cô gái trẻ, ăn mặc lòe loẹt, son môi đỏ chót, bước vào nhà chúng tôi một cách trơ trẽn.

Tôi đang rửa chén, quay lại thì thấy cảnh ấy.
Cô ta ngả đầu vào vai Tùng, giọng nhỏ nhẹ mà đầy khiêu khích:

— Anh nói rồi, tối nay anh giải quyết xong hết. Em không thể để người khác chen chân mãi được.

Tôi không tin nổi tai mình.

Tùng khoanh tay, dựa vào tủ lạnh, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng:

— Mai, chúng ta ly hôn đi.

Tôi chết lặng.
Tôi chưa kịp nói gì thì Tùng ném xấp giấy lên bàn:

— Ký đi. Anh để lại căn nhà này cho em. Đó là sự tử tế cuối cùng.

Tôi nhìn cô gái kia – chắc bằng tuổi em họ tôi – đang cười nửa miệng.
Cô ta thì thầm:

— Chị ký nhanh đi cho tụi em còn ra ngoài nói chuyện với ba mẹ anh.

Tôi quay sang Tùng:

— Anh ngoại tình đến mức dẫn người ta về nhà mình?

Tùng nhún vai:

— Anh không còn yêu em nữa. Em… quá tầm thường. Em không xứng với anh. Cô ấy mới là người phù hợp với anh bây giờ.

Tầm thường.
Hai chữ đó cứa vào tim tôi như dao lam.

Tôi nhìn Tùng, người đàn ông từng hứa sẽ bảo vệ tôi cả đời, giờ đứng trước mặt, coi tôi như món đồ cũ.

Tôi bình tĩnh ngồi xuống ghế.

— Anh muốn ly hôn? Được. Nhưng tôi không ký ngay.

Tùng đập bàn:

— Cô nghĩ cô có giá trị gì mà không ký? Tôi chịu trách nhiệm 6 năm nay là đủ rồi!

Tôi chỉ nhìn anh, không khóc, không gào.

Cô gái kia bĩu môi:

— Loại đàn bà không làm được gì cho chồng, không biết giữ chồng thì đừng trách người khác giành.

Tôi quay vào phòng, đóng cửa lại.
Tôi không khóc. Nỗi đau lớn đến mức khiến trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt, nhưng lý trí tôi vẫn tỉnh táo lạ thường.

Tùng nghĩ tôi tầm thường ư?

Được thôi.

Tối đó, tôi nhắn đúng một tin:

“Ba, con về ở lại nhà mình vài hôm.”

Ba tôi chỉ đáp:
“Về đi con.”

Không thêm gì khác.


SÁNG HÔM SAU, 9 GIỜ SÁNG.

Tôi trở lại căn nhà. Tùng và cô nhân tình đang ăn sáng.

Cô ta cố ý khoe giọng:

— Vợ anh tới rồi kìa, giải quyết nhanh đi anh.

Tùng đứng dậy, ném cây bút lên bàn:

— Ký đi, tôi còn phải đưa cô ấy đi gặp đối tác lớn.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:

— Anh chắc chứ?

— Quá chắc.

Tôi mỉm cười.

— Tốt. Vậy trước khi ký… tôi nhắc anh một chuyện. Hôm nay là buổi họp lớn của tập đoàn Minh Hoàng.

Tùng nhướng mày:

— Thì sao?

— Anh không biết thật à?

Tôi nghiêng đầu.
Trong phút chốc, tôi thấy gương mặt Tùng thoáng bối rối.

Tôi mở điện thoại, chiếu cho anh xem ảnh… tôi đang đứng trong phòng họp, cạnh giám đốc, giám đốc tài chính và ban lãnh đạo.

Tùng tái mặt:

— Cái… cái gì vậy?

Tôi nói chậm rãi:

— Tôi không phải kế toán bình thường như anh nghĩ. Tôi là Phó Tổng giám đốc tài chính mới được bổ nhiệm tuần trước. Hôm nay là ngày công bố chính thức. Tôi không nói vì tôi muốn anh tự tin, để không cảm thấy thua kém.

Cô nhân tình trợn mắt:

— Không thể nào! Chị… chị ăn mặc như thế mà là sếp?!

Tôi nhìn Tùng:

— Anh bảo tôi tầm thường?
Tôi chỉ cười.
— Bởi vì anh chưa từng nhìn tôi bằng đôi mắt tử tế.

Tùng run giọng:

— Mai… em… em nói dối đúng không?

Tôi đưa tập tài liệu có dấu đỏ cho anh xem.
Anh cầm lên, tay run như đang sốt rét.

Rồi điều đáng sợ nhất với Tùng xảy ra.

Điện thoại anh đổ chuông.
Là công ty anh.

Tùng bật loa.

— Anh Tùng à. Anh không cần đến buổi họp nữa. Ban lãnh đạo vừa xem lại hồ sơ ứng viên B và C. Cả hai đều tốt hơn anh. Vị trí trưởng bộ phận sẽ dành cho người khác. Anh cứ ở nhà ổn định chuyện gia đình đi.

Tùng đứng chết lặng.

Cô nhân tình lập tức buông tay anh, lùi lại:

— Anh… thất nghiệp rồi hả?

Tôi nhìn cảnh đó, chỉ cảm thấy… nhẹ tênh.

— Tùng, anh nghĩ anh có quyền đuổi tôi?
Không.
Chính anh mới là người đánh mất tất cả.

Tôi rút lá đơn ly hôn trong túi ra, đặt xuống bàn:

— Tôi ký rồi. Giờ đến lượt anh.

Tùng quỵ xuống, mặt trắng bệch:

— Mai… anh xin lỗi… anh sai rồi… cho anh cơ hội…

Tôi bước ra cửa.

— Tôi đã cho anh cơ hội suốt 6 năm.
Nhưng anh chọn phá hủy nó chỉ trong một đêm.

Tôi đi, để lại phía sau một người đàn ông đang gào lên, và một cô gái đang lẳng lặng thu đồ bỏ đi.


Sau đó, tôi dọn về nhà ba mẹ.
Ba tôi ôm vai tôi, chỉ nói:

— Con gái ba chưa bao giờ tầm thường. Chỉ là con đã yêu nhầm một kẻ không biết nhìn người.

Tôi bật khóc trong vòng tay ba.
Nhưng đó là giọt nước mắt cuối cùng tôi rơi cho người đàn ông ấy.

Vì từ ngày hôm đó, tôi không còn là người vợ bị coi thường nữa.

Tôi là chính tôi. Một người phụ nữ có giá trị, có sự nghiệp, và có lòng tự trọng đủ lớn để rời khỏi kẻ làm mình tổn thương.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!