CHỒNG HẢ HÊ ĐỂ TIỂU TAM DẪM LÊN BỤNG VỢ ĐANG MANG THAI, 1 GIỜ SAU BỐ VỢ TỪ TRỤ SỞ VỀ KHIẾN HẮN HỐI HẬN CẢ ĐỜI

CHỒNG HẢ HÊ ĐỂ TIỂU TAM DẪM LÊN BỤNG VỢ ĐANG MANG THAI, 1 GIỜ SAU BỐ VỢ TỪ TRỤ SỞ VỀ KHIẾN HẮN HỐI HẬN CẢ ĐỜI

Tôi chưa bao giờ nghĩ cuộc đời mình lại chứng kiến cảnh tượng tàn nhẫn đến vậy.

Tôi tên Ngân, 28 tuổi, đang mang thai 7 tháng. Cái bụng nặng nề khiến mỗi bước đi của tôi đều chậm chạp, nhưng tôi vẫn cố gắng làm mọi việc trong nhà, vì nghĩ rằng chỉ cần vợ chồng thuận hòa, con tôi sinh ra sẽ được sống trong tình yêu.

Nhưng tôi đã quá ngây thơ.

Tôi và Quân cưới nhau được 3 năm. Trước kia anh hiền lành, thương vợ, nhưng từ khi lên chức trưởng phòng, anh thay đổi nhanh đến mức tôi không theo kịp: khuya không về, điện thoại luôn tắt tiếng, nước hoa phụ nữ ám vào áo anh mỗi lần đi công tác.

Tôi lờ mờ biết…
Nhưng đang mang thai, tôi chọn im lặng.

Đêm hôm đó, tôi bị đau bụng nên thức dậy uống nước. Vừa bước ra hành lang, tôi nghe tiếng cười khúc khích quen thuộc của phụ nữ. Thiếu gì giọng, mà tôi lại nhận ra ngay.

Là Hân – đồng nghiệp của Quân.
Người mà mọi người vẫn bảo “thân thiết” với anh quá mức bình thường.

Tôi run run đi theo tiếng động.

Trong phòng khách, Quân đang ngồi vắt chân lên bàn, cười hả hê, tay khoác vai cô ta. Hân mặc chiếc váy ngắn, ngồi trên đùi chồng tôi, miệng còn lem son.

Tôi đứng như hóa đá.

— Quân…? – tôi gọi khẽ, giọng nghẹn như ai bóp cổ.

Quân quay lại, sắc mặt đổi nhanh như tắt đèn, rồi… nhếch môi cười đầy mỉa mai.

— Ủa, vợ hiền của anh dậy rồi à?

Hân nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt khinh khỉnh:

— Trông chị xanh xao quá. Người đang mang thai mà bỏ bê bản thân vậy sao giữ được chồng?

Tim tôi đau nhói.
Tôi vịn tay vào tường:

— Quân… anh đưa cô ta về nhà chúng ta thật sao?

Anh ta đứng dậy, bước đến chỗ tôi, mùi rượu và mùi nước hoa trên người anh sộc thẳng vào mặt tôi.

— Nhà này của anh. Anh muốn đưa ai về thì đưa. Em đừng có lên giọng.

Tôi run bần bật:

— Con còn trong bụng mà anh làm vậy…?

Quân bật cười:

— Anh có thằng bạn bảo, phụ nữ có bầu nhìn chán lắm. Trông em giờ còn chẳng bằng nửa Hân.
— Đừng trách anh thay đổi.

Tôi nghẹn lại.
Hân đứng phía sau, khoanh tay, bĩu môi:

— Trông chị yếu đuối như vậy, đúng là không hợp với một người thành đạt như anh Quân rồi.

Hân bước tới trước mặt tôi, cố ý đi sát.
Tôi còn chưa kịp tránh thì cô ta hất chân—

ĐÁNH MỘT CÚ THẲNG VÀO BỤNG TÔI.

Tôi gào lên một tiếng, ngã nhào xuống sàn.

Cơn đau xé toạc như có ai dùng dao đâm thẳng qua bụng. Tôi ôm bụng, khóc không thành tiếng:

— Hân! Cô làm cái gì vậy?!

Nhưng cô ta chỉ nhún vai:

— Em chỉ trượt chân thôi…

Điều khiến tôi đau đớn hơn là Quân.
Anh ta đứng nhìn, thậm chí… cười nhẹ, đôi mắt không có lấy một chút lo lắng.

— Em đừng có làm quá. Phụ nữ mang thai va chạm tí là khóc lóc.

Tôi tròn mắt nhìn anh như nhìn một kẻ xa lạ:

— Anh… bệnh rồi à?
— Đứa bé là con anh cơ mà?!

Quân khoanh tay, lạnh lùng:

— Anh cũng không chắc.
— Từ ngày em nghỉ làm, ở nhà suốt, ai biết em gặp gỡ ai?

Tim tôi như bị ai nghiền nát.

Con đau.
Tim đau.
Nhưng tủi nhất là nhìn người chồng mình yêu biến thành một con người hoàn toàn khác.

Hân cười khanh khách:

— Anh Quân, thôi đi, vào phòng nghỉ tiếp đi. Để chị ấy tự ngồi đó.

Và cô ta, trước mặt tôi, dẫm lên bụng tôi lần nữa, lần này cố tình, cây gót giày ấn mạnh khiến tôi gào lên:

— Aaaa! Đau! Con tôi!!

Quân đứng ngay đó, khoanh tay nhìn, không cứu, không đỡ, không một chút thương xót.

Tôi đã nghĩ mình sẽ chết ngay tại khoảnh khắc ấy.

Rồi đúng lúc ấy—

Cửa nhà bật mở.

Một giọng nói trầm, chắc và quen thuộc vang lên:

— Ngân?

Tôi chỉ kịp quay đầu.
Bố tôi đứng đó, vẫn mặc nguyên bộ quân phục màu xanh, đôi mắt ông bùng lên như lửa.

Bố tôi—
Đại tá Lâm, người vừa từ trụ sở quân đội trở về.

Ông nhìn cảnh tượng:
Tôi nằm dưới sàn, bụng ôm chặt, nước mắt chảy dài.
Hân đứng trên với gót giày còn chưa kịp rút.
Quân đứng khoanh tay.

Gương mặt ông từ sắc lạnh chuyển sang giận dữ đến đáng sợ.

Ông gầm lên:

— QUÂN! MÀY ĐANG LÀM CÁI GÌ VẬY?!

Quân cứng đờ, mặt tái mét.
Hân lùi lại, bật khóc:

— Cháu… cháu không cố ý…

Bố tôi không nhìn cô ta.
Ông lao đến, bế tôi lên, bàn tay ông run nhẹ, nhưng giọng ông vẫn rắn:

— Con gái, đừng sợ. Bố đây rồi.

Ông quay lại, ánh mắt như dao:

— Mày, QUÂN, quỳ xuống.

Quân lắp bắp:

— B…bác… bình tĩnh đã…

BỐP!

Một cái tát trời giáng khiến Quân ngã gối xuống nền.

— Từ giờ phút này, mày không còn là con rể tao nữa!
— Tao sẽ làm việc với công an, với viện kiểm sát. MÀY ĐÁNH PHỤ NỮ MANG THAI, LẠI ĐỂ NGƯỜI KHÁC HÀNH HUNG VỢ MÌNH?
— Mày nghĩ pháp luật là đồ chơi chắc?!

Quân run như cầy sấy.

Hân mặt xanh lè, vội vàng ôm túi bỏ chạy, còn vấp ngã trước cửa.

Bố tôi bế tôi ra xe, tôi ngất đi vì đau.


Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, nghe bác sĩ nói giữ được con là may mắn.
Tôi bật khóc.

Bố tôi nắm tay tôi:

— Từ nay con đừng quay lại với thằng đó. Bố lo hết.

Hôm sau, Quân xuất hiện, mặt bơ phờ, ánh mắt hoảng loạn:

— Ngân… anh sai rồi… Anh xin em… Anh mất tất cả rồi…

Tôi quay mặt đi.

— Anh không còn là chồng tôi nữa.

Bố tôi đứng sau, giọng như thép:

— Cút khỏi đây. Trước khi tao cho người còng tay mày.

Quân bỏ chạy, toàn thân run rẩy như người sắp bị xét xử.


Một tháng sau, tôi sinh con.
Bố tôi bế cháu ngoại, mắt đỏ hoe:

— Mẹ con chịu nhiều rồi. Từ giờ, bố lo.

Còn Quân…
Tôi được nghe rằng anh ta mất chức, bị kiện vì hành vi bạo lực, còn tiểu tam thì biến mất cắt liên lạc.

Nhiều người hỏi tôi có hận không.

Tôi chỉ nhìn con trai mình và nói:

— Tôi không hận. Nhưng tôi cảm ơn cuộc đời đã cho tôi thấy con người thật của anh ta… trước khi quá muộn.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!