“Bắt Gian Tại Giường – Nữ Trung Tá Dạy Tiểu Tam Một Bài Học Khiến Ả Khóc Không Ra Tiếng”

“Bắt Gian Tại Giường – Nữ Trung Tá Dạy Tiểu Tam Một Bài Học Khiến Ả Khóc Không Ra Tiếng”

Cánh cửa phòng 302 bật tung, bản lề va vào tường phát ra tiếng “rầm” sắc lạnh khiến chiếc đèn ngủ cũng khẽ rung lên. Hai cơ thể quấn vào nhau trên giường lập tức đông cứng, ánh mắt dại đi như vừa bị bắt quả tang phạm tội trước tòa. Ánh đèn hành lang hắt vào, soi rõ gương mặt tái mét của Hùng – chồng tôi, và thân hình nửa kín nửa hở của “nó” – ả tiểu tam kém tôi hơn mười tuổi nhưng tự tin đến lố bịch.

Nhưng thứ khiến họ chết lặng không phải tiếng cửa.

Mà là hình ảnh tôi – nữ trung tá thuộc đơn vị đặc công, đứng thẳng người trong bộ quân phục sắc xanh, quân hàm lấp lánh dưới ánh đèn. Không giận dữ. Không gào thét. Chỉ bình thản đến kỳ lạ. Kiểu bình thản khiến người khác lạnh sống lưng.

Hùng há hốc miệng, từ “vợ…” vừa vọt ra khỏi cổ họng đã bị anh ta tự nuốt lại, như thể mỗi chữ phát ra đều khiến anh nghẹn thở. Tiểu tam hốt hoảng kéo tấm ga giường che ngực, giọng run như sắp khóc:

— Cô… cô định làm gì?

Tôi không trả lời. Chỉ ném chiếc điện thoại lên bàn. Màn hình sáng, hiển thị video tôi thu lại suốt hai tuần qua, từ camera bí mật đặt trong chính căn phòng này. Mỗi lần Hùng nói “tăng ca”, mỗi lần hắn viện cớ “đi họp gấp”, đều là những chuyến ghé thăm ả đàn bà này.

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của hai kẻ phản bội, nụ cười trên môi tôi mỏng như một vết dao:

— Hai người nghĩ tôi đến đây để đánh ghen à?

Cả hai im bặt. Hơi thở dồn dập. Có lẽ họ còn mong tôi lao vào cấu xé để dễ dàng đổ tội rằng tôi “mất kiểm soát”.

Nhưng không.

Tôi là quân nhân. Và hơn ai hết, tôi biết cách khiến người ta phải trả giá… một cách hợp pháp, không lệch một ly.

Tôi kéo ghế, ngồi xuống bàn, khoanh tay:

— Hôm nay, tôi chỉ đến để thông báo rằng… màn kịch này kết thúc rồi.

Hùng luống cuống quấn tạm cái chăn rồi lao đến:

— Em… em nghe anh giải thích đã! Là nó dụ dỗ anh! Nó bám lấy anh! Anh… anh sẽ chấm dứt ngay, anh thề!

Tôi liếc qua tiểu tam. Ả vội cúi đầu, hai bàn tay nắm chặt, môi run run, nước mắt trào ra nhưng cố giữ im lặng. Tôi bật cười. Họ luôn giống nhau. Khi bị bắt quả tang sẽ luôn đổ tội cho người còn lại. Nhưng tôi đâu quan tâm.

— Giải thích? — tôi nói chậm rãi — Anh có tin rằng tôi đã nghe hết những cuộc điện thoại hai người trao đổi không? À… cả đoạn anh nói “vợ anh ngu như bò, được cái thân hình cũng tạm dùng được” nữa?

Gương mặt Hùng tái đi như giấy.

Tôi đẩy điện thoại về phía họ:

— Không cần chối. Tôi thu hết rồi.

Tiểu tam bật khóc thành tiếng, ngã lăn xuống giường:

— Em… em lỡ dại. Chị tha cho em lần này, em xin chị…

Tôi đứng dậy, tiến lại gần ả từng bước, bước chân mạnh mẽ của người đã từng qua rừng, lội suối, tập luyện giữa lằn ranh sống chết. Ả ta co rúm lại như con mèo con bị nước lạnh tạt vào.

Tôi cúi xuống, giọng thấp nhưng sắc lạnh:

— Cô nghĩ tôi cần đánh cô để dằn mặt à? Không. Bài học cô nhận tối nay… không phải từ nắm đấm.

Tôi lấy từ túi áo ra một xấp giấy.

Tờ đầu tiên: Đơn kiện tội phá hoại hạnh phúc gia đình, kèm đầy đủ bằng chứng.

Tờ thứ hai: Đơn kỷ luật gửi công ty của Hùng, nơi anh ta giữ chức phó phòng, kèm video ngoại tình ghi rõ mặt.

Tờ thứ ba: Đơn ly hôn, đã có chữ ký của cha mẹ tôi – những người đủ tỉnh táo để nhận ra con gái họ không cần phải níu kéo một gã phản bội.

Tôi đặt cả ba tờ lên bàn, xoay lại phía hai người, giọng tôi không cao, nhưng từng chữ sắc như kim loại:

— Hai người chỉ có hai lựa chọn. Một: cùng ký. Hai: ra tòa, và khi đó… tôi sẽ để pháp luật dạy dỗ hai người thay tôi.

Tiểu tam gần như bò khỏi giường để quỳ xuống chân tôi:

— Chị… đừng kiện em. Em xin chị. Em còn phải nuôi mẹ, em lỡ dại… Em làm gì cũng được, chị tha cho em với…

Hùng cũng khuỵu xuống theo, mặt trắng bệch:

— Anh sai rồi. Anh nghĩ… anh nghĩ em không biết yêu thương. Em lúc nào cũng mạnh mẽ, cũng lạnh lùng… Nên anh bị cuốn vào những lời ngọt ngào bên ngoài. Anh xin lỗi. Anh làm gì cũng được. Đừng ly hôn…

Tôi bật cười thật nhẹ. Tình yêu mà tôi từng cố giữ, hóa ra chỉ cần một cái mông trẻ trung là hắn vứt đi như rác.

Tôi nhìn hai người đang quỳ, đôi mắt lạnh lùng đến mức ngay cả tôi cũng cảm thấy mình đã hoàn toàn không còn chút vướng bận nào.

— Hai người có 10 phút. Không ký thì tự chịu.

Tôi quay lưng, rút điện thoại gọi cho cấp trên của Hùng – người tôi quen từ một kỳ hội nghị quân dân.

— Anh Phong, hồ sơ ngoại tình của Hùng tôi gửi anh rồi. Nhờ anh chuyển giúp đến phòng nhân sự. Còn việc ly hôn… tôi tự lo được.

Hùng bật dậy lao tới giật điện thoại nhưng tôi xoay người, bẻ quặt tay hắn ra sau trong một động tác thuần thục. Hắn kêu lên đau đớn.

— Còn một lần nữa anh chạm vào tôi… — tôi nói, giọng trầm và nguy hiểm — …thì tôi sẽ cho anh biết vì sao đơn vị tôi được gọi là Đặc công.

Hắn đứng im, sợ đến mức bủn rủn.

Sau vài phút, ả tiểu tam là người đầu tiên ký. Tay run đến nỗi bút rơi ba lần. Hùng ngập ngừng lâu hơn, nhưng khi thấy ánh mắt tôi – ánh mắt của người đã hoàn toàn cắt đứt – hắn biết chẳng còn đường lùi.

Chữ ký nguệch ngoạc, méo mó nhưng vẫn rõ ràng.

Tôi cầm giấy, gập lại, cất vào túi áo. Xong.

Tôi không nhìn họ thêm lần nào nữa.

Tôi bước ra khỏi phòng, gió đêm quất vào mặt lạnh buốt nhưng dễ chịu lạ thường. Như thể tôi vừa bước ra khỏi một nhà tù vô hình.

Khi xuống đến tầng 1, tiếng ồn ào vang phía sau:

Tiểu tam gào lên:
— Anh nói anh yêu em cơ mà! Anh bảo vợ anh như khúc gỗ cơ mà! Anh đừng đổ hết lên em!

Hùng gầm lên:
— Mày im đi! Tất cả tại mày…

Tôi không quay đầu.

Họ xứng đáng với nhau.


Về đến nhà, tôi tắm rửa, thay bộ đồ ngủ, nằm xuống chiếc giường nơi tôi đã từng khóc bao đêm vì những câu trả lời lạnh nhạt của chồng, những lần hắn bỏ mặc tôi trong những dịp kỷ niệm, những lần hắn viện cớ bận để ra ngoài gọi điện cho “ai đó”.

Giờ nghĩ lại… hóa ra tôi đã khờ dại đến tội nghiệp.

Tôi nhìn tấm ảnh cưới. Hai người cười. Một người chân thật. Một người diễn giỏi.

Tôi tháo khung ảnh, đặt gọn vào túi rác.

Đúng lúc đó, điện thoại tôi rung.

Tin nhắn từ anh Thành – người đồng đội cũ, giờ là Trung tá của đơn vị cảnh sát hình sự.

“Cả đội nghe tin em ly hôn. Nếu cần hỗ trợ pháp lý, cứ nói anh.”

Tôi bật cười, lòng nhẹ bẫng:

“Cảm ơn anh. Em ổn hơn bao giờ hết.”

Lần đầu tiên sau 4 năm, tôi cảm thấy mình thật sự hít thở.


Hai tuần sau, hồ sơ ly hôn hoàn tất. Toà quyết định chia tài sản theo luật. Hùng cố gắng níu kéo lần cuối, đứng trước cổng đơn vị tôi, gào lên:

— Anh xin lỗi. Anh sẽ thay đổi. Chúng ta làm lại từ đầu được không?

Tôi nhìn thẳng vào hắn. Bình thản.

— Một người đàn ông phản bội không xứng đáng có lần thứ hai. Đi đi.

Hắn muốn lao tới nhưng lính gác đã can thiệp, yêu cầu hắn rời khu vực.

Tôi xoay lưng, bước vào trong, lòng nhẹ như mây.

Từ phía sau, tôi nghe tiếng hắn nức nở.

Có lẽ lần đầu tiên trong đời, hắn hiểu thế nào là mất thật sự.


Vài tháng sau, khi đã chính thức độc thân, tôi đăng ký tham gia khóa huấn luyện nâng cao. Tôi chạy giữa thao trường đầy nắng, tiếng gió cắt ngang tai, mồ hôi chảy ròng ròng nhưng lòng tôi bình yên lạ.

Không còn những tin nhắn lạnh nhạt.
Không còn những nghi ngờ.
Không còn những buổi tối ngồi một mình cạnh bữa cơm nguội lạnh.

Một đồng đội hỏi tôi:

— Ly hôn xong rồi, chị có hối hận không?

Tôi cười:

— Tại sao phải hối hận khi cuối cùng mình tìm lại được chính mình?

Cô ấy bật cười theo:

— Đúng chất trung tá.

Tôi nhìn bầu trời trong xanh phía trước, cảm giác nhẹ nhàng như vừa cởi bỏ một chiếc áo giáp cũ nặng nề.

Cuộc đời tôi… từ đây mới thật sự bắt đầu.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!