Âm Mưu Cắt Ốпg TҺở Vợ Để Cướι Bồ, Aι Ngờ CҺỉ Một KҺoảпҺ KҺắc KҺιếп Cả Haι CҺết Đιếпg!
Đêm đó, bệnh viện im lặng đến rợn người. Chỉ có tiếng máy thở đều đều vang lên trong căn phòng lạnh buốt.
Tôi – Lan, nằm bất động trên giường ICU sau vụ tai nạn do chồng mình gây ra. Bác sĩ nói tôi bất tỉnh, nhưng tai tôi nghe được hết. Từng lời, từng câu… như dao cắt vào tim.
Cánh cửa phòng ICU hé mở.
“Anh vào đây làm gì giờ này?” – giọng cô ta, Hương, ả bồ trẻ của chồng tôi, thì thầm.
Chồng tôi – Tuấn – lên tiếng, giọng thấp nhưng từng chữ như thủ phạm tự thú:
“Đêm nay là lúc tốt nhất. Chỉ cần rút ống thở của cô ta… mai báo lại rằng cô ta không qua khỏi. Không ai biết.”
Tôi nghe rõ ràng. Da gà nổi toàn thân.
Tôi muốn hét lên, muốn vùng dậy… nhưng cơ thể hoàn toàn tê liệt.
Hương run run hỏi:
“Anh chắc không? Lỡ bác sĩ kiểm tra…”
“Không ai kiểm tra giờ này. Với lại…” – Tuấn cười nhạt – “chết rồi thì ai kiểm tra cũng vậy.”
Hai người họ bước đến gần giường tôi.
Tiếng giày chạm nhẹ xuống nền gạch khiến tim tôi muốn bật ra khỏi lồng ngực.
Tuấn chạm vào ống thở. Tôi cảm nhận rõ từng rung động.
“Chúng ta sẽ cưới nhau. Anh hứa.” – anh ta thì thầm với ả bồ.
Hương ôm lấy anh ta, ngả đầu lên vai anh ta ngay cạnh giường vợ hợp pháp của anh ta đang thoi thóp sống.
Nước mắt tôi trào ra.
“Được rồi…” – Tuấn nói – “anh bắt đầu đây.”
Hắn đưa tay lên…
Nhưng đúng khoảnh khắc hắn sờ vào dây thở…
Cánh cửa phòng ICU bật mở mạnh đến mức đập vào tường.
Một giọng nói vang lên, lạnh và sắc như dao:
“ANH ĐỊNH LÀM GÌ VẬY, TUẤN!?”
Tuấn và Hương đứng phắt dậy. Hương suýt ngã xuống sàn.
Người vừa bước vào không phải bác sĩ.
Không phải y tá.
Mà là mẹ chồng tôi – bà Đoan – Đại tá quân đội về hưu.
Bà đứng đó, gương mặt nghiêm như đang chỉ huy chiến trường.
Tuấn lắp bắp:
“M.. mẹ… con… con chỉ đang kiểm tra thiết bị cho vợ…”
Bà nắm cổ tay Tuấn, bóp mạnh đến mức hắn mặt tái mét:
“Kiểm tra ống thở… lúc nửa đêm… với bồ?”
Bà gầm lên:
“Anh tưởng tôi ngu chắc!?”
Tuấn cứng họng.
Hương sợ xanh mặt, đứng nép sau lưng hắn.
Bà Đoan lấy trong túi áo ra một chiếc điện thoại đang ghi âm.
“Cả cái bệnh viện này biết tôi là ai. Khi tôi nghe tin con dâu bị tai nạn, tôi đến ngay. Nhưng đứng ngoài cửa… tôi đã nghe hết.”
Tuấn khuỵu gối.
Hương run bần bật.
“Không… mẹ hiểu sai rồi…”
“Hiểu sai!?” – bà chỉ thẳng vào mặt hắn. – “Tôi nghe từng chữ anh nói về việc giết con dâu tôi để cưới nhân tình!”
Bà quay sang tôi.
Tôi vẫn nằm đó, nước mắt lăn dài.
Bà nắm tay tôi, run run:
“Con… con đã nghe hết phải không? Nếu con còn cảm nhận được, hãy nhắm mắt một cái… để mẹ biết.”
Tôi cố hết sức… và mí mắt tôi khẽ động.
Cả phòng chết lặng.
Bà Đoan khóc.
“Con yên tâm. Mẹ sẽ bảo vệ con.”
Bà lập tức bấm điện thoại.
“Gọi công an đến ICU ngay lập tức.”
Tuấn hoảng loạn túm lấy tay bà:
“Mẹ! Không! Mẹ làm vậy là chết con!”
Bà gạt phắt tay hắn:
“Đúng. Anh đáng chết.”
10 PHÚT SAU – CÔNG AN XUẤT HIỆN
Hai chiến sĩ công an cùng bác sĩ tràn vào phòng.
Mẹ chồng tôi nộp lại đoạn ghi âm đầy đủ.
“Tôi tố cáo con trai tôi và cô gái này có hành vi cố ý tước đoạt mạng sống của con dâu tôi.”
Tuấn mặt trắng bệch.
Hương ngồi sụp xuống sàn, khóc như mưa.
“Chúng tôi sẽ lập biên bản và mời hai người về làm việc.” – một công an nói.
Tuấn vội quỳ gối trước giường tôi:
“Lan! Anh xin lỗi! Anh sai rồi! Em đừng để mẹ báo công an… Anh hoảng loạn nên mới—”
Tôi vẫn chưa nói được.
Nhưng nước mắt tôi chảy không phải vì thương… mà vì quá đau, quá thất vọng.
Hương cũng gào lên:
“Chị Lan! Em bị anh ấy dụ dỗ! Em tưởng anh ấy ly hôn rồi! Em xin lỗi! Xin chị tha cho em!”
Mẹ chồng tôi hét lên:
“Im ngay! Cô tát vợ tôi, cô cướp chồng người ta, giờ còn đổ lỗi!?”
Từng lời của bà khiến hai kẻ tội đồ chết điếng.
1 TUẦN SAU – SỰ THẬT LẮNG LẠI
Tôi tỉnh lại hoàn toàn.
Tuấn đã bị tạm giam chờ điều tra.
Hương thì bị xử phạt hành chính và bị công ty sa thải, danh dự tàn nát, gia đình từ mặt.
Ngày tôi tháo ống thở, mẹ chồng đến bên giường tôi, nói nhẹ:
“Con đừng đau lòng nữa. Người như nó… không đáng.”
Tôi hỏi bà:
“Con sẽ ly hôn. Mẹ có buồn không?”
Bà nắm tay tôi:
“Mẹ buồn vì con phải chịu khổ. Không phải vì chuyện ly hôn. Từ nay… con là con gái của mẹ.
Mẹ sẽ chăm con đến khi con khỏe. Mẹ hứa.”
Tôi bật khóc.
Và ngay lúc đó, tôi hiểu:
Mạng sống mình được cứu không phải do bác sĩ…
Mà do một khoảnh khắc – tiếng bước chân của người mẹ chồng bước vào phòng.
Khoảnh khắc đó…
khiến cả Tuấn và bồ hắn chết điếng.
Và khiến tôi sống lại… theo đúng nghĩa.





