Nóng! Bà Trùm M;a T;úy Dùng “Vốn Tự Có” Điều Khiển Đàn Em Giao Hàng Tr;ắng Gây Rúng Động!

Nóng! Bà Trùm M;a T;úy Dùng “Vốn Tự Có” Điều Khiển Đàn Em Giao Hàng Tr;ắng Gây Rúng Động!

Gần nửa đêm, khu chung cư cao cấp giữa lòng thành phố bỗng sáng rực bởi ánh đèn xe chuyên dụng và tiếng hô dõng dạc của lực lượng đặc nhiệm. Dân cư quanh khu vực chỉ kịp hé cửa nhìn qua khe hở, ai nấy mặt tái mét khi nghe loáng thoáng câu nói:

“Chuẩn bị ập vào! Mục tiêu là Huyên – trùm m;a t;úy ẩn dưới vỏ bọc nữ đại gia!”

Người phụ nữ ấy, Huyên, 36 tuổi – từng là hoa khôi một trường kinh tế danh tiếng, nay là bà trùm ma túy mị người đến mức khiến bao đàn ông sụp đổ dưới chân. Những lời đồn về cô ta lan khắp giới ngầm: không dùng vũ lực, chỉ dùng “vốn tự có” để sai khiến đàn em. Gã nào được cô ta “ưu ái”, coi như chết chìm hẳn trong vòng xoáy mê muội, trung thành tuyệt đối.

Nhưng đêm nay… cô ta không biết rằng toàn bộ đường dây đang bị siết chặt từng giây.


1. Vụ vận chuyển kỳ lạ khiến đội cảnh sát ma túy chú ý

Tổ trinh sát mất nhiều tháng theo dõi, nhưng vẫn không thể tìm ra cách Huyên vận hành đường dây. Không có tin nhắn, không có lệnh miệng, không có chuyển khoản đáng ngờ. Mọi đầu mối đều như tan biến.

Chỉ đến khi một đàn em bậc thấp bị tóm trong một vụ nhỏ, câu nói trước khi gã lả đi mới khiến cả đội giật mình:

“Chị Huyên… không bao giờ nói bằng lời… chị ấy chỉ ra hiệu… chỉ cần một ánh mắt, một cái vuốt nhẹ… tụi em không cưỡng lại được…”

Ban đầu, ai cũng nghĩ hắn mê muội vì sắc đẹp. Nhưng khi kiểm tra camera bí mật trong một nhà hàng nơi Huyên thường xuất hiện, các trinh sát lại thấy điều bất ngờ: cô ta ra lệnh bằng cách tiếp xúc cơ thể rất tinh vi – vuốt cổ áo, khẽ nghiêng người, hoặc đặt tay lên vai đàn em. Mỗi động tác tương ứng một mệnh lệnh cụ thể.

Đó chính là “mật mã cơ thể” – một kiểu ám chỉ được huấn luyện từ lâu, không thể bị nghe lén hay ghi âm.

“Cao tay thật…” Trung tá Ngọc – nữ cảnh sát chỉ huy vụ án – nghiến răng.

Cô biết: để bắt được người đàn bà này, cần một mồi nhử đủ lớn và đủ nguy hiểm.


2. Mồi nhử – và kế hoạch “giả phản bội”

Trung tá Ngọc quyết định dùng Minh, một trinh sát ngầm có khả năng diễn xuất cực tốt, thâm nhập vào đường dây.

Minh đóng vai một doanh nhân thất bại, nợ nần, cần tiền gấp. Ngọc cho phép anh tuyệt đối giữ bí mật, kể cả đồng đội, để khỏi lộ sơ hở.

Chỉ trong 3 tuần, Minh đã thu hút được ánh nhìn của bà trùm.

Huyên không chỉ đẹp mà còn sắc lạnh. Cô ta nhìn Minh như soi thấu tâm can từng người đàn ông. Sau vài buổi gặp, cô ta đưa ra “bài kiểm tra trung thành”: đưa một kiện hàng trắng tới khu công nghiệp vùng ven.

Huyên không nói bằng lời. Chỉ tiến đến gần, đặt tay lên cổ Minh, vuốt nhẹ xuống xương quai xanh. Một động tác rất chậm, rất ướt át… và chính là ám hiệu “giao hàng”.

Minh đứng im, sống lưng rợn lên. Không phải vì ham muốn – mà vì hắn vừa hiểu cảm giác đàn em Huyên bị điều khiển thế nào. Nó thôi miên, ma mị, khiến người khác mất cảnh giác chỉ trong vài giây.

Tối hôm đó, Minh gọi điện vào số liên lạc khẩn:

“Chỉ huy… cô ta đã tin tôi.”

Ngọc chỉ đáp đúng một câu:

“Giữ bình tĩnh. Đêm nay có thể là đêm quyết định.”


3. Cuộc phục kích giữa đêm – và pha xoay chuyển khiến cả đội “đứng hình”

Minh lái xe đến khu vực giao hàng. Cả đội mai phục xung quanh, im phăng phắc. Ai cũng tưởng mọi thứ sẽ diễn ra đúng kế hoạch.

Nhưng đúng phút cuối, một chiếc xe khác xuất hiện. Và bước xuống lại không phải đàn em như thường lệ… mà chính là Huyên.

Trung tá Ngọc siết tay đến trắng bệch.

“Không ổn… Huyên chưa bao giờ tự đi giao hàng. Chắc chắn có bẫy!”

Huyên tiến lại gần Minh. Trong ánh sáng vàng của chiếc đèn đường duy nhất, cô ta mỉm cười – nụ cười khiến bao đàn ông khuỵu gối.

Rồi cô ta nói câu khiến Minh lạnh toát:

“Em diễn khá lắm đấy… Minh à.”

Không ai hiểu vì sao cô ta biết Minh là trinh sát.

Huyên chạm tay lên má Minh, giọng nhỏ như rót mật:

“Đẹp trai như em, ngoan ngoãn một chút thì chị còn giữ lại. Còn nếu là cảnh sát…”

Ngay khi tay cô ta siết nhẹ quai hàm Minh – ám hiệu “xử lý phản bội” – bốn gã đàn em từ hai xe khác lao ra.

Ngọc hét lớn trong bộ đàm:

“TẤN CÔNG! KHÓA MỤC TIÊU!”

Tiếng súng, tiếng quát, tiếng người gào thét vang lên.

Nhưng giữa hỗn loạn, Huyên vẫn bình tĩnh đến lạnh sống lưng. Cô ta chạy như một con báo, lẩn vào khu nhà kho.

Ngọc lao theo. Cả hai đối mặt trong một không gian tối, đầy mùi khét của dây điện và nhựa cháy.

Huyên cười:

“Tôi vượt mặt các người bao nhiêu năm, cuối cùng cũng là cô bắt được tôi sao?”

Ngọc đáp, giọng sắc như dao:

“Không phải vì cô thông minh. Mà vì đàn ông quá ngu trước cô.”

Huyên bật cười khanh khách. Nhưng khi cô ta định chạy, Minh từ phía sau đã xuất hiện, khóa chặt tay.

Còng số 8 lạnh lẽo bập lại.

Huyên gào lên điên dại, không còn chút quyến rũ nào:

“Tụi mày không bao giờ phá được đường dây của tao! Không bao giờ!”

Nhưng đúng lúc ấy, đội đặc nhiệm báo về:

“Toàn bộ đàn em đã bị bắt. Kho hàng trắng cũng thu giữ. Đường dây sập hoàn toàn.”

Ngọc nhìn Huyên – người phụ nữ từng dùng thân xác để điều khiển cả một tổ chức – và nói lạnh lùng:

“Hết thời rồi… bà trùm.”


4. Cái kết bất ngờ: Sự thật về “vốn tự có”

Trong trại giam, khi khai thác sâu, các điều tra viên phát hiện một điều gây sốc: Huyên không hề dùng quyến rũ đơn thuần.

Cô ta từng học tâm lý học thao túng, từng làm trợ lý cho một chuyên gia tội phạm học ở nước ngoài. Từ lâu, cô ta nghiên cứu “điểm yếu bản năng” của đàn ông: hormone, phản ứng cơ thể, nhịp thở khi tiếp xúc gần… để dựng thành một hệ thống ám hiệu cảm giác.

Chỉ cần chạm vào đúng vị trí, đúng thời điểm, đầu óc đàn ông sẽ rơi vào trạng thái mơ màng, dễ phục tùng.

Đó là thứ “vốn tự có” khiến cả giới giang hồ tôn cô ta như nữ vương.

Nhưng sáng hôm tuyên án, cô ta chỉ cúi mặt, đôi mắt sắc sảo năm nào giờ trống rỗng.

“Giá mà tôi chọn con đường khác… Có lẽ đã không kết thúc như thế này…”

Ngọc nhìn qua tấm kính, không hề mảy may thương hại. Cô nói:

“Người đẹp đến mấy, cũng không thể che được tội ác.”


Kết

Phiên tòa kết thúc. Đường dây ma túy quy mô lớn nhất thành phố bị triệt phá hoàn toàn. Minh trở lại đội, được khen thưởng đặc biệt. Còn Ngọc – người phụ nữ lạnh lùng, sắc sảo nhất đội – chỉ lặng lẽ rót tách cà phê, nhìn bầu trời trong sau một đêm náo động.

Có những trận chiến… đẹp hay xấu cũng chẳng còn nghĩa lý.

Chỉ có đúng – và sai.

Và đêm đó, cái sai đã bị chấm dứt hoàn toàn.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!