THIẾU TÁ ĐUỔI VỢ CON RA BÃI RÁC ĐỂ ĐÓN BỒ – SÁNG HÔM SAU HẮN CHẾT LẶNG KHI THẤY VỢ LÀM ĐIỀU NÀY

THIẾU TÁ ĐUỔI VỢ CON RA BÃI RÁC ĐỂ ĐÓN BỒ – SÁNG HÔM SAU HẮN CHẾT LẶNG KHI THẤY VỢ LÀM ĐIỀU NÀY

Tôi là Hạnh, 32 tuổi, mẹ của một bé gái 5 tuổi. Cả đời tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày mình bị chính chồng – Thiếu tá quân đội, từng thề bảo vệ mẹ con tôi – đuổi ra khỏi nhà như kẻ lang thang… chỉ để đón một người đàn bà khác.

Nhưng đời vốn nghiệt ngã, và đôi khi… chính những người mình tin tưởng nhất lại là người đẩy mình xuống hố sâu nhất.


1. Đêm định mệnh

Tối hôm đó, khi tôi vừa nấu xong bữa cơm cho chồng, vừa chờ anh về thì có tin nhắn gửi đến:

“Chuẩn bị phòng đi. Tối nay em về với anh. Đuổi vợ anh ra khỏi nhà chưa?”

Tôi chết lặng khi thấy tên người gửi: Trang – nhân viên massage từng bị điều tra vì lôi kéo khách bằng “dịch vụ riêng”.

Tôi run tay mở tiếp tin nhắn phía trên:
Chồng tôi trả lời: “Rồi. Tối nay chỉ còn em thôi.”

Tôi không tin mắt mình. Nhưng tiếng mở cửa cạch một cái đã kéo tôi về thực tại.

Chồng tôi – Thiếu tá Dũng – bước vào với bộ mặt lạnh tanh, không thèm nhìn mâm cơm còn bốc khói. Anh ném cái túi xuống đất, nhìn tôi bằng ánh mắt xa lạ đến rợn người:

– Thu dọn đồ đi. Hai mẹ con cô… ra khỏi nhà ngay đêm nay.

Tôi nghẹn:

– Anh nói cái gì vậy? Nhà này… chúng ta vay mua. Em góp từng đồng…

– Cô im đi! – Dũng quát – Nhà này đứng tên tôi. Cô không có quyền!

Bé con tôi chui sau lưng tôi, khóc thút thít:

– Ba ơi… sao ba đuổi mẹ con con?

Nhưng Dũng không nhìn con lấy một lần. Anh gạt tay tôi, rồi chỉ thẳng ra cửa:

– Cô không đi, tôi gọi quân cảnh tới làm việc.

Tôi sững người. Đây là người từng ôm tôi trong đêm giông bão hay sao? Đây là cha của con tôi ư?

15 phút sau, giữa đêm, hai mẹ con tôi bị đuổi ra đường. Dũng khóa cửa lại, lạnh lùng như đuổi hai con chó.

Tôi chỉ có vài bộ quần áo, một túi sữa cho con… và trái tim nặng như đá.

Nhưng điều khiến tôi đau nhất… là khi đi ngang qua cửa sổ, tôi nghe tiếng cười the thé của Trang:

– Anh giỏi lắm! Em ghét loại đàn bà mặt dày. Đuổi như vậy là đúng!

Dũng đáp lại bằng giọng cười nham nhở, đầy hưởng thụ.

Tôi cắn môi đến bật máu.


2. Hai mẹ con trong đêm mưa

Không nơi nào để đi, tôi đưa con đến khu bãi rác cuối xóm – nơi có mái tôn cũ người ta hay để đồ phế liệu.

Tôi trải tạm áo khoác lót cho con nằm. Con gái tôi run rẩy hỏi:

– Mẹ ơi… sáng mai ba đón con về không?

Tôi ôm con, nước mắt rơi ướt tóc con bé:

– Không sao đâu con. Mẹ còn đây. Mẹ sẽ lo cho con.

Trời bắt đầu mưa. Nước tạt vào mặt tôi lạnh buốt. Mùi rác bốc lên nồng nặc. Nhưng tôi không thể khóc nữa… vì nếu tôi gục xuống, con tôi biết dựa vào ai?

Trong bóng tối, tôi nhìn lên bầu trời và tự hỏi:

“Mình đã làm gì sai để bị đối xử như thế này?”

Nhưng ngay sau đó, một ý nghĩ lóe lên như tia sét:
“Không. Mình không sai. Người sai phải trả giá.”

Và cũng chính đêm đó, một cú điện thoại đã khiến cuộc đời của ba người chúng tôi rẽ sang hướng khác – một hướng mà có lẽ… Dũng không bao giờ ngờ tới.


3. Cuộc điện thoại thay đổi tất cả

Lúc 2 giờ sáng, khi tôi đang tìm cách che mưa cho con thì điện thoại rung. Là số của chị Thu – đội trưởng đội điều tra quân khu, cũng là chị họ tôi.

Tôi bắt máy, cố giữ bình tĩnh:

– Dạ… em nghe chị…

Chị Thu nghe xong tôi bị đuổi, giọng chị trầm xuống:

– Em đang ở đâu?

– Ở… bãi rác cuối xóm…

Chỉ nghe một tiếng “được rồi”, 10 phút sau một chiếc xe quân sự dừng trước mặt tôi.

Chị Thu chạy đến, ôm lấy tôi đầy giận dữ và thương xót:

– Trời đất ơi, thằng Dũng dám làm chuyện này thật sao?!

Tôi chỉ biết lắc đầu, nước mắt trào ra.

Chị Thu đưa hai mẹ con tôi lên xe, vừa đi vừa nói:

– Em đừng lo. Chị sẽ lo tất cả. Sáng mai… sẽ có chuyện để xem.

Tôi nhìn chị, không hiểu.

Nhưng chị chỉ nói đúng một câu:

“Ngày mai, hắn sẽ quỳ xuống và van xin em… nhưng lúc đó… mọi thứ đã muộn rồi.”


4. Sáng hôm sau – Dũng chết lặng ngay giữa sân đơn vị

6h sáng, Dũng còn đang ôm Trang ngủ thì có tiếng gõ cửa dữ dội. Anh ta cáu:

– Ai làm cái gì vậy?!

Trang kéo chăn, giọng khó chịu:

– Anh đi xem đi, ai phá đám vậy trời…

Nhưng khi Dũng mở cửa, anh ta đứng hình.

Trước mặt anh ta là ba cán bộ quân khu, đứng nghiêm, kèm theo một tập hồ sơ đỏ.

Người đi đầu chính là chị Thu.

– Thiếu tá Nguyễn Văn Dũng, mời anh đến đơn vị làm việc ngay.

Dũng lắp bắp:

– Chị… sao lại…?

– Ăn mặc chỉnh tề. Ngay lập tức.

Trang hốt hoảng, vội khoác chiếc áo che thân:

– Anh Dũng… có chuyện gì vậy? Có phải người ta hiểu lầm gì không?

Chị Thu liếc Trang từ đầu đến chân:

– Cô là người phụ nữ tối qua đến nhà anh Dũng phải không?

Trang tái mặt, ấp úng.

– À… dạ… tụi em… hiểu lầm…

– Không cần giải thích. Cô mặc đồ vào và rời khỏi nhà công vụ ngay lập tức.

Trang choáng váng. Cô ta chưa kịp mở miệng thì hai cán bộ đã đứng ngay sau lưng.

Dũng vội chen vào:

– Chị! Đây là chuyện riêng của em… chị không có quyền—

– Anh đang cư trú trong nhà công vụ quân đội. Anh đưa nhân tình về đây qua đêm.
– Anh dùng quyền lực ép vợ và con ruột ra khỏi nhà giữa đêm.
– Anh còn bị tố cáo bạo lực tinh thần và đe dọa.

Giọng chị Thu vang lớn giữa hành lang:

“Từ giờ phút này, anh bị tạm đình chỉ công tác để phục vụ điều tra.”

Dũng choáng váng, mặt trắng bệch như vừa bị rút cạn máu.


5. Khoảnh khắc khiến Dũng sụp đổ

Dũng bị đưa về sân đơn vị để làm biên bản. Và tại đây… hắn chết lặng thực sự.

Vì người đang đứng giữa sân, trên bục tiếp dân…
là tôi – vợ hắn – trong bộ quân phục dự bị mà chị Thu đưa cho tôi mặc (dành cho người nhà quân nhân khi làm việc với đơn vị).

Tôi đang ôm con, đứng rất bình thản.

Dũng khụy xuống, giọng run rẩy:

– Ha… Hạnh? Em tới đây làm gì? Em đừng… đừng làm quá chuyện tối qua…

Chị Thu đập một tập giấy xuống bàn:

– Những chứng cứ đây hết. Toàn bộ tin nhắn, camera hàng xóm ghi lại cảnh anh đuổi vợ con ra khỏi nhà lúc 11 giờ đêm.
– Anh dẫn nhân tình về nhà công vụ.
– Anh bỏ mặc con gái 5 tuổi ngủ ngoài trời mưa.

Mọi người xung quanh nhìn Dũng bằng ánh mắt khinh bỉ.

Hắn run bần bật, quay sang tôi:

– Anh sai rồi… anh xin lỗi… đừng làm lớn chuyện… anh xin em…

Tôi nhìn hắn, nhẹ nhàng nhưng sắc lạnh:

“Hôm qua, khi anh đuổi mẹ con tôi ra bãi rác… anh có nghĩ đến câu này không?”

Dũng bật khóc.

Trang thì bị bảo vệ đưa ra cổng, bị cấm vào khu quân sự vĩnh viễn. Cô ta gào khóc:

– Dũng! Cứu em với! Em tưởng anh bỏ vợ thật!

Nhưng Dũng không dám nhìn cô ta nữa.


6. Cái kết khiến cả xóm hả hê

Ba ngày sau, Dũng chính thức bị:

  • Tước quyền sử dụng nhà công vụ.

  • Giáng cấp bậc.

  • Chuyển công tác kỷ luật.

  • Buộc bồi thường toàn bộ thiệt hại cho mẹ con tôi.

  • Lệnh cấm tiếp xúc trong 6 tháng.

Trang thì bị đưa vào diện giám sát vì liên quan đến hoạt động massage trá hình.

Còn tôi?

Tôi được hỗ trợ chuyển đến căn hộ quân đội dành cho người nhà quân nhân bị bạo hành, có trợ cấp nuôi con.

Hôm chuyển đồ, hàng xóm kéo ra nhìn. Một bác đứng cạnh nói:

– Con ơi, ông trời có mắt. Gã đó phải trả giá như vậy mới đúng.

Tôi chỉ mỉm cười.


7. Lời cuối cùng

Hai tháng sau, trong buổi làm việc cuối cùng, Dũng quỳ xuống trước mặt tôi:

– Anh xin em… cho anh cơ hội quay lại… anh sai rồi… anh mất tất cả rồi…

Tôi nhìn hắn, cảm giác không còn đau, chỉ còn… nhẹ tênh:

“Anh mất tất cả vì anh tự chọn.
Còn tôi… từ hôm bị đuổi ra bãi rác, tôi đã biết:
Người ta chỉ tàn nhẫn với mình khi mình để họ làm thế.”

Và tôi bước đi, không quay lại.

Dũng sụp xuống, khóc như một đứa trẻ.

Một cái kết cho kẻ phản bội.
Một khởi đầu cho người biết đứng dậy từ nơi tăm tối nhất.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!