CHỒNG DẪM LÊN CHÂN VỢ ĐẾN G;ÃY TRƯỚC MẶT BỒ – 20 PHÚT SAU NGƯỜI CHA “TRÙM XÃ H;ỘI Đ;EN” ĐẾN VÀ CÁI KẾT CHO CẢ HAI

CHỒNG DẪM LÊN CHÂN VỢ ĐẾN G;ÃY TRƯỚC MẶT BỒ – 20 PHÚT SAU NGƯỜI CHA “TRÙM XÃ H;ỘI Đ;EN” ĐẾN VÀ CÁI KẾT CHO CẢ HAI

Tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại trở thành nhân vật chính trong cái cảnh nhục nhã và đau đớn nhất đời. Dẫu biết hôn nhân của mình và Hào đã rạn nứt từ lâu, nhưng tôi không nghĩ anh ta sẽ dùng đôi chân của mình… để nghiền nát xương của tôi trước mặt người đàn bà khác. Mỗi lần nhớ lại cái tiếng “rắc” kinh hoàng ấy, sống lưng tôi vẫn còn lạnh ngắt.

Buổi chiều hôm đó, tôi ôm hộp cơm tự tay nấu, hí hửng mang đến công ty cho Hào vì nghe tin anh ta làm tăng ca. Tôi còn ngốc nghếch nghĩ: “Thôi thì vợ chồng lục đục, mình chủ động một chút sẽ ấm lại.”

Nhưng vừa đến cổng công ty, tôi đã thấy cảnh khiến tim mình như bị nhấn chìm xuống bùn. Hào đứng cạnh một người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt, son đỏ chói, tay còn khoác lên vai anh ta như chủ quyền. Cả hai cười nói ríu rít như một cặp đôi đang yêu.

Tôi chết lặng vài giây rồi vẫn cố giữ bình tĩnh, bước đến:

“Hào… em mang cơm cho anh.”

Tiểu tam nhìn tôi từ đầu đến chân rồi bật cười khẩy:

– “Trời ơi, quê ơi là quê. Chị nhìn lại bộ đồ chị mặc xem, ai mà nhận nổi?”

Tôi nghẹn lại. Trước khi tôi kịp đáp lời, Hào đã gạt tay tôi mạnh đến mức hộp cơm rơi xuống đất, văng tung tóe.

Anh ta lạnh lùng:

“Tự trọng chút đi. Tôi nói chị đừng đến công ty rồi mà.”

Tôi cúi xuống nhặt hộp cơm, nhưng chưa kịp chạm vào thì tiểu tam dùng chân đạp thẳng vào cơm, giọng the thé:

– “Đồ ăn quê mùa để dưới đất cho chó nó ăn còn không thèm!”

Tôi ngẩng lên, tay run run. Tôi cố kìm nước mắt:

“Tôi chỉ muốn—”

– “Muốn?” – Hào bước đến, mặt hầm hầm, – “Muốn phá hỏng hình ảnh của tôi à? Chị có biết tôi đang chuẩn bị lên chức không? Tôi không muốn người ta thấy tôi dính với loại đàn bà cục mịch, nghèo hèn như chị!”

Tim tôi đau đến mức không thở nổi.

Tôi lùi lại một bước, nhưng chưa kịp đứng vững thì tiểu tam bám lấy tay Hào nũng nịu:

– “Anh à, nói mạnh lên cho cô ta sáng mắt. Đàn ông gì mà để vợ bám dai như đỉa.”

Không biết có phải vì sĩ diện, hay vì muốn thể hiện trước bồ, mà Hào bỗng nổi cơn điên. Anh ta lao đến, túm lấy vai tôi, đẩy ngã xuống ngay bậc tam cấp sảnh công ty.

Tiếng va đập đau điếng vang lên.

Tôi chưa kịp đứng lên thì…

RẦM!!!

Hào giáng thẳng gót giày xuống bàn chân tôi. Cơn đau nhói lên như có hàng trăm mũi kim đâm vào.

“AHHH!”

Tôi hét lên trong hoảng loạn. Người tôi run bắn, nước mắt trào ra.

Nhưng anh ta không dừng lại.

RẮC.

Một tiếng nứt kinh hoàng vang lên. Tôi ngã quỵ xuống, chân đau buốt đến mức đứng tim.

Tiểu tam che miệng cười:

– “Ôi trời, anh làm mạnh vậy? Vỡ xương rồi đó!”

Tôi cố bò ra, nhưng Hào giậm thêm một cái, như muốn nghiền nát phần xương còn lại:

“Tôi nói cho chị biết. Ký đơn ly hôn đi! Tôi muốn sống với Mai. Chị biết điều thì biến ra khỏi đời tôi.”

Mọi người xung quanh bắt đầu xúm lại. Có vài người định can nhưng tiểu tam la lên:

– “Tránh xa! Đây là chuyện gia đình người ta!”

Tôi ngất lịm vì đau, nhưng trước khi mắt tối sầm, tôi kịp bấm gọi một số duy nhất mà tôi tin.

Cha tôi.

Người đàn ông mà tôi từ lâu giấu thân phận thật sự.

Người mà ngay cả Hào cũng chưa từng biết:
Cha tôi là trùm xã hội đen khét tiếng miền Nam – ông Dương “Mặt Sắt”.


Khi tôi tỉnh lại, tiếng xe thắng gấp, tiếng giày da rầm rập và tiếng người quát tháo vang lên đầy sát khí.

Ai đó hét lớn:

– “TẤT CẢ TRÁNH RA!”

Tiếng người xung quanh hoảng sợ:

– “Trời đất… là anh em của ông Dương Mặt Sắt!”

– “Chết rồi, công ty này tiêu rồi!”

Tôi mở hé mắt.

Cả sân công ty đông nghịt những người đàn ông mặc áo đen, xăm trổ, dáng dữ dằn. Xe mô tô phân khối lớn dựng thành hàng dài.

Và ở giữa họ…

Cha tôi.

Ông bước đến, ánh mắt như lưỡi dao, sắc lạnh đến mức ai nhìn vào cũng run bắn.

Khi thấy chân tôi băng tạm bằng miếng vải, máu vẫn rịn ra… mắt ông đỏ lên, giọng gằn từng chữ:

“ĐỨA NÀO.”
“DÁM.”
“ĐỘNG VÀO CON GÁI TAO?”

Toàn thân Hào run bắn. Tiểu tam tái mét, lùi lại sau lưng Hào.

Một đàn em báo cáo:

– “Anh Hai, thằng đó… nó giẫm gãy chân chị.”

Không đợi nói hết câu, cha tôi lao thẳng đến, túm cổ áo Hào nhấc bổng lên như nhấc một con gà.

“MÀY. GIẪM. VÀO. CON. GÁI. TAO??!”

Hào khóc lắp bắp:

– “B-bác… bác ơi… con không biết… con—”

“MÀY KHÔNG XỨNG GỌI TAO LÀ BÁC!”

Cha tôi tung cú đấm như trời giáng.

BỐP!

Hào bật ngửa, đập đầu xuống sàn, miệng trào máu.

Tiểu tam hét lên chạy tới, nhưng hai đàn em lập tức giữ lại.

Cô ta gào:

– “Thả tôi ra! Ông không có quyền—”

– “NÓI MỘT LỜI NỮA TAO BẺ RĂNG.” – cha tôi quay phắt lại nói bằng giọng lạnh đến mức cả sân đông người im phăng phắc.

Hai vệ sĩ đẩy tiểu tam quỳ xuống.

Cha tôi ngồi xuống cạnh tôi, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, hoàn toàn trái ngược với vẻ hung dữ ban nãy.

– “Con gái… có đau lắm không?”

Tôi bật khóc, không vì đau ở chân… mà vì đau lòng.

– “Sao con không nói với ba… hắn đối xử với con như vậy?”

– “Con tưởng… con chịu được…”

Cha tôi siết chặt tay tôi, giọng run run:

– “Không ai được phép chạm vào con dù chỉ một sợi tóc. Không ai.”

Rồi ông đứng dậy, lạnh lùng ra lệnh:

“Bẻ giò thằng đó.”

– “Rõ!”

Bốn đàn em lao đến khống chế Hào. Tiếng gãy rắc vang lên khiến ai cũng lạnh sống lưng.

Tiểu tam khóc thét.

Cha tôi chỉ tay:

– “Còn con ả này… phạt nhẹ thôi. Để nó nhớ suốt đời.”

Một cái tát từ đàn em khiến son môi cô ta nhoe nhoét, tóc rối bù, quỳ giữa sân như đứa trẻ bị bắt quả tang ăn trộm.

Cha tôi quay lại, nhẹ nhàng bế tôi lên:

– “Đi bệnh viện. Ba lo hết. Con không cần dây dưa với loại rác rưởi này nữa.”

Trên đường đưa tôi đi, ông còn nói với đàn em:

– “Từ nay con gái tao không phải ký bất cứ cái gì với nó. Tao lo luật. Cấm thằng đó bén mảng đến gần.”

Và ông đã làm thật.

Ba ngày sau:

– Công ty đuổi việc Hào vì gây rối, hành hung người.
– Hào phải bó chân, ngồi xe lăn.
– Tiểu tam biến mất khỏi thành phố, nghe đâu quê bắt về giáo dưỡng.
– Tôi được cha sắp xếp ở trong một căn hộ cao cấp, có người bảo vệ, có hộ lý chăm sóc.

Hôm xuất viện, cha tôi nắm tay tôi, nói:

– “Con gái à… đàn bà lấy chồng là để được yêu thương, không phải để chịu đòn. Từ nay, con phải sống cho chính mình.”

Tôi nhìn nắng ngoài cửa sổ, nhẹ nhõm như được sinh ra lần nữa.

Tôi đã từng yếu đuối vì yêu…
Nhưng kể từ hôm ấy, tôi hiểu:

Không ai có quyền dẫm lên cuộc đời mình.
Dù họ có là chồng.
Hay chỉ là kẻ vô tình được mình trao nhầm trái tim.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!