VỪA HOÀN THÀNH NHIỆM VỤ 5 NĂM, CÔ VỢ TRUNG TÁ TRỞ VỀ THẤY CON BỊ XÍCH TRONG NHÀ ĂN CƠM THỪA, CÒN CHỒNG VÀ BỒ ĐANG HÚ HÍ – 15 PHÚT SAU, CÔ LÀM 1 VIỆC KHIẾN CẢ HAI QUỲ XIN THA

VỪA HOÀN THÀNH NHIỆM VỤ 5 NĂM, CÔ VỢ TRUNG TÁ TRỞ VỀ THẤY CON BỊ XÍCH TRONG NHÀ ĂN CƠM THỪA, CÒN CHỒNG VÀ BỒ ĐANG HÚ HÍ – 15 PHÚT SAU, CÔ LÀM 1 VIỆC KHIẾN CẢ HAI QUỲ XIN THA

Năm năm trước, Mai An, trung tá thuộc lực lượng đặc nhiệm, nhận nhiệm vụ tuyệt mật ở biên giới phía Bắc. Trước khi đi, cô khóc trong vòng tay chồng – Đạt, một giáo viên thể dục hiền lành – và hôn đứa con trai mới 5 tuổi của họ, bé Khai.

  • “Anh giữ con giúp em. Khi nào xong nhiệm vụ, em về liền.”

Đó là lời hứa Mai An mang theo suốt 5 năm sinh tử. Ở nơi rừng sâu, cô nhiều lần cận kề cái chết, chỉ nhờ nghĩ đến con mới gắng gượng.

Ngày trở về, cô không báo trước. Cô muốn nhìn gương mặt con trai đầu tiên.

Nhưng cô không ngờ… thứ đón cô lại là cơn ác mộng.


Cánh cửa mở ra – và trái tim người mẹ bị xé nát

Mai An mở khóa, bước vào nhà. Căn nhà từng ấm áp giờ bừa bộn, mùi rượu bia nồng nặc.

Cô nghe tiếng cười của đàn ông và phụ nữ trong phòng ngủ.

Nhưng điều khiến cô chết lặng nằm trong bếp.

Con trai cô – Khai – bị xích bằng một sợi dây thép vào chân bàn, người gầy rộc, mặt xanh xao, trước mặt là hộp cơm thừa nửa sống nửa chín. Bé đang run rẩy, thì thầm:

  • “Mẹ ơi… mẹ ơi…”

Mai An sững lại, môi run bần bật.

  • “Khai… tại sao con lại bị thế này?”

Thằng bé giật mình, ngẩng lên. Vừa nhìn thấy mẹ, bé òa khóc, ôm lấy chân cô:

  • “Mẹ ơi… ba nói con nghịch nên ba phạt. Ba đi chơi với dì Hoa… con sợ lắm.”

Hai từ “dì Hoa”… như đổ thêm dầu vào lửa.

Bàn tay từng cầm súng hàng trăm lần của Mai An run lên vì giận.


Căn phòng ngủ phía sau – và cảnh tượng kinh tởm

Cô mở cửa phòng.

Đạt đang ôm một người phụ nữ son phấn – Hoa, đồng nghiệp của hắn. Cả hai còn chưa kịp che thân.

Đạt sững lại:

  • “Ơ… An? Em… về bao giờ?”

Mai An không nói, chỉ bước đến, ánh mắt lạnh đến mức khiến Hoa sợ lùi lại.

  • “Năm năm anh hứa gì? Anh nói chăm con giúp tôi? Chăm kiểu này à?”

Đạt ấp úng:

  • “Anh… anh chỉ phạt nhẹ. Nó lì lắm. Còn… còn chuyện của anh với Hoa… là do cô ta dụ dỗ!”

Hoa hét lên:

  • “Này! Tôi không dụ ai hết nhé! Anh nói vợ anh chết rồi! Tôi mới…”

Một câu, nhưng đủ khiến Mai An hiểu tất cả.


15 phút sau – Trung tá Mai An trở lại đúng bản lĩnh của mình

Cô bế con ra ghế sofa, đắp chăn cho bé rồi quay lại phòng, bình tĩnh đến lạnh người.

  • “Đạt. Hoa. Hai người mặc đồ vào. Tôi cho đúng 15 phút để đứng đây nói chuyện đàng hoàng.”

Hoa run rẩy:

  • “Cô định làm gì? Đừng có manh động nhé!”

Mai An không trả lời. Cô lấy điện thoại, bấm một số quen thuộc.

  • “Chỉ huy? Cho tôi xin triển khai tổ công tác 12 đến nhà tôi ngay lập tức. Vâng, tôi sẽ cung cấp tội danh khi các anh đến.”

Đạt tái mặt:

  • “An! Em làm gì vậy?!”

Hoa run giọng:

  • “Chỉ huy? Tổ công tác? Cô là trung tá thật á?”

Mai An nhìn thẳng họ:

  • “Hai người có 15 phút để suy nghĩ xem mình nên khai gì.”

Đúng 15 phút sau, 3 xe đặc nhiệm dừng trước cửa. 10 chiến sĩ tiến vào, đứng nghiêm.

  • “Báo cáo trung tá, chúng tôi đã có mặt.”

Đạt và Hoa quỵ xuống ngay lập tức.

Hoa gào lên:

  • “Trời ơi! Tôi không biết cô là trung tá! Tha cho tôi! Tôi chỉ… lỡ dại!”

Đạt rơi nước mắt:

  • “An! Anh sai rồi! Anh hứa… anh xin thề… từ nay anh sẽ lo cho con! Đừng bắt anh!”

Mai An vẫn bình thản:

  • “Việc của tôi không phải đánh ghen. Tôi là người thi hành pháp luật.”

Rồi cô quay sang chỉ huy:

  • “Tôi đề nghị lập biên bản bạo hành trẻ em, giam giữ trái pháp luật, và có dấu hiệu lừa đảo – ngoại tình – ngược đãi người thân. Tạm giữ hai người này để điều tra.”

Đạt quỳ, mặt cắt không còn giọt máu:

  • “An… xin em… xin em đừng bỏ tù anh…”

Hoa đập đầu xuống đất:

  • “Tôi sai rồi! Tôi xin chị tha cho!”


Cái kết – Không phải trả thù, mà là công lý

Nhờ camera trong nhà, hành vi bạo hành con được ghi lại rõ.

Hoa bị tạm giữ vì xúi giục và liên quan ngược đãi trẻ em.
Đạt bị điều tra và bị cấm tiếp xúc với con.

Mai An ôm con vào lòng, rơi nước mắt:

  • “Mẹ xin lỗi… 5 năm qua mẹ không ở bên con…”

Khai dụi mặt vào ngực mẹ:

  • “Mẹ… đừng đi nữa… mẹ ở nhà với con nhé…”

Mai An hôn lên trán con:

  • “Ừ… mẹ về rồi. Từ giờ con sẽ không ai làm đau con nữa.”

Cánh cửa cuộc đời mới mở ra – không còn bóng dáng kẻ phản bội.
Chỉ còn người mẹ – người chiến sĩ – và đứa con nhỏ.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!