CHỒNG PHÁT HIỆN BCS TRONG TÚI SÁCH CỦA VỢ, THAY DẦU BÔI TRƠN BẰNG XỊT CAY – NGOẠI TÌNH – CÁI KẾT NHỤC NHÃ Ê CHỀ
Đêm hôm đó, mưa lất phất bên ngoài cửa kính, thành phố sáng đèn nhưng trong căn nhà nhỏ của vợ chồng Minh và Hà, không khí lạnh đến đáng sợ. Minh – vốn hiền lành và điềm đạm – đang ngồi trước bàn ăn, tay cầm chiếc ba con sâu anh vừa lục được trong túi xách của vợ.
Anh siết chặt nó như muốn bóp nát.
Từ hai năm nay, Hà thay đổi nhiều. Đi sớm về khuya, điện thoại luôn úp màn hình, người lúc nào cũng thơm nức mùi nước hoa xa xỉ mà Minh chưa bao giờ thấy. Khi Minh hỏi, Hà chỉ đáp lạnh lùng:
-
“Anh mệt vừa thôi. Em làm thêm kiếm tiền chứ làm gì mà nghi.”
Nhưng bản năng của người đàn ông cuối cùng cũng thúc Minh phải kiểm tra túi xách. Và thứ anh tìm thấy khiến anh như bị tạt nước đá vào mặt.
Một gói BCS chưa mở.
Không phải của anh. Hai vợ chồng suốt 3 tháng nay không gần gũi.
Minh run rẩy, cảm giác bị phản bội dâng lên như cơn sóng dữ. Anh bước vào nhà tắm, nhìn bản thân trong gương—một gã chồng bị xem như thằng ngu. Rồi thứ gì đó trong anh gãy rời.
Trong lúc giận dữ mù quáng, Minh làm điều mà sau này chính anh cũng không dám tin mình từng làm: anh lấy lọ xịt cay chuyên dụng của bảo vệ – lọ anh giữ khi làm ở công ty cũ – và bí mật bơm vào lọ dầu bôi trơn của vợ.
Hành vi ấu trĩ, độc ác… nhưng lúc đó, Minh chỉ muốn “bắt quả tang”. Muốn xem vợ đau đớn rồi khai ra sự thật.
Anh không biết rằng việc này sẽ tạo ra một cú nổ lớn hơn cả anh tưởng.
Cuộc gọi giữa đêm – và tội ác phơi bày
Khoảng 1 giờ sáng, Minh đang ngồi ôm đầu thì điện thoại réo liên tục. Số của Hà.
Anh bắt máy.
Ở đầu dây bên kia, tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng đàn ông lúng túng:
-
“Minh! Cứu em! Đau lắm! Trời ơi! Nó bỏng! Nó cháy! Minh ơi!!”
Minh đứng bật dậy, tim đập như muốn nổ.
-
“Cô đang ở đâu?!”
-
“Nhà nghỉ Hồng Phát!! Minh ơi cứu em với!!!”
Nhà nghỉ…
Không còn gì phải nói thêm.
Minh lái xe đến đó trong cơn điên.
Khi cửa phòng bật mở, cảnh tượng trước mặt khiến anh chết lặng: Hà nằm co quắp trên giường, mặt tái mét, hai tay ôm phần thân dưới đang bỏng rát đến đỏ bừng. Còn bên cạnh…
…một người đàn ông lạ hoảng loạn nhảy xuống đất, vừa mặc quần vừa rú lên:
-
“Trời ơi! Cô định giết tôi à?! Cái quái gì thế này?!”
Minh đứng ở cửa. Ánh mắt anh quét qua hiện trường. Bàn tay anh buông thõng.
Hà ngước lên, mặt đầy nước mắt:
-
“Minh… là anh… đúng không? Anh làm đúng không?! Anh thay dầu của em…?”
Minh lạnh như tảng băng:
-
“Không phải dầu của em, mà là dầu dùng để phản bội chồng.”
Gã đàn ông kia định chửi Minh nhưng vừa nhìn thấy anh cao lớn, sắc mặt kinh hoàng, gã im bặt, quỳ xuống lắp bắp:
-
“Anh… anh tha cho tôi… cô ta nói chồng đi công tác… tôi không biết…”
Minh không thèm nhìn hắn, chỉ nhìn Hà – người phụ nữ anh từng yêu đến kiệt quệ.
-
“Tại sao? Anh làm gì sai?”
Hà ôm mặt khóc:
-
“Em… em sai rồi… em… chỉ là nhất thời…”
Minh bật cười. Nụ cười đau đến nghẹt thở:
-
“Nhất thời? Hai năm? Bao nhiêu lần là nhất thời?”
Phòng nghỉ nồng nặc mùi đau đớn, nhục nhã, phản bội.
Minh đưa vợ vào viện – và sự thật càng kinh tởm hơn
Dù giận, Minh vẫn gọi cấp cứu. Anh không phải kẻ vô nhân tính. Hà bị bỏng cấp độ nhẹ vùng nhạy cảm, phải điều trị.
Tại bệnh viện, bác sĩ nhìn hồ sơ rồi liếc Minh:
-
“Xịt cay không phải trò đùa đâu. May mà lượng ít.”
Minh im lặng, lòng rối như tơ vò.
Khi Hà đã tỉnh hơn, Minh hỏi:
-
“Gã đó là ai?”
Hà tránh ánh mắt:
-
“Sếp… của em.”
Minh nhắm mắt. Anh biết. Anh đã linh cảm.
Hà run giọng biện hộ:
-
“Anh ấy hứa cho em lên chức… hứa cho em lương cao… Em cũng vì tương lai hai đứa mình…”
-
“Vì tương lai nên ngủ với đàn ông khác?” – Minh gằn.
Nước mắt Hà chảy dài.
-
“Minh… em xin lỗi…”
Minh thở dài:
-
“Cô xin lỗi vì bị bắt quả tang, không phải vì phản bội.”
Hà nghẹn lại, không nói được gì.
Cú đánh thứ hai – tin nhắn trong điện thoại
Minh định bỏ về, nhưng điện thoại Hà rung. Màn hình sáng lên:
“Em ổn chưa? Lần sau nhớ mang theo loại khác nhé. Vợ anh bắt đầu nghi rồi.”
Tim Minh như rơi xuống hố.
-
“Lần sau?” – anh siết điện thoại đến trắng tay. – “Cô còn bao nhiêu ‘lần sau’ nữa?”
Hà hoảng hốt giật lại:
-
“Đó… đó là tin cũ! Không phải bây giờ!! Minh! Tin em đi!”
Nhưng tất cả đã quá rõ.
Hà không phải “lỡ dại”.
Cô ngoại tình có hệ thống.
Và gã đàn ông hôm nay chỉ là một người trong chuỗi dài.
Minh đứng dậy:
-
“Tối nay tôi chỉ thay dầu bôi trơn… nhưng cô đã thay tôi bằng hàng chục thằng đàn ông rồi.”
Ngày ly hôn – và cái kết ê chề
Hà cố níu kéo. Gia đình cô đến xin Minh suy nghĩ lại.
Nhưng Minh đã quyết.
Phiên tòa diễn ra nhanh chóng. Một tình tiết khiến cả phiên xử rúng động:
Ba người đàn ông khác đứng ra khai đã “qua lại” với Hà – do sợ bị cô tống tiền nên họ chủ động tự thú.
Hà gào lên, sụp đổ ngay tại chỗ.
Bản án đạo đức nặng nề hơn bản án pháp lý.
Sau ly hôn, Minh chuyển đi nơi khác bắt đầu lại cuộc đời. Anh tập trung vào công việc, Việt dạy gym và học thêm nâng cao chuyên môn.
Còn Hà… bị cả cơ quan đồn thổi, bị sếp bỏ, bị người nhà trách móc, phải điều trị tâm lý vì sốc.
Tệ hơn, vết bỏng do xịt cay để lại di chứng, vài tháng trời không hồi phục hoàn toàn, vừa đau vừa nhục, ra đường không dám nhìn ai.
Cô từng khóc với bạn thân:
-
“Giá như tôi đừng phản bội… giá như tôi trân trọng người thật sự yêu mình…”
Nhưng cuộc đời không có chữ “giá như”.
Kết thúc – và bài học đắng ngắt
Minh không vui khi Hà đau. Nhưng anh hiểu:
Có những sự phản bội cần phải trả giá.
Không phải vì hận, mà để nhắc nhở:
Chung thủy là lựa chọn – không phải bản năng.
Yêu là trách nhiệm – không phải trò đùa.
Và cái đêm xịt cay ấy… là điểm kết thúc của một cuộc hôn nhân từng rất đẹp.
Nhục nhã ê chề.
Nhưng công bằng.





