VỢ VỪA SINH YẾU ĐUỐI, CHỒNG BÊNH BỒ HÉT LÊN “TAO CƯỚI NÓ” – BỐ VỢ ĐẠI TÁ ĐẾN LÀM MỘT VIỆC KHIẾN ANH QUỲ XUỐNG
Ngày tôi sinh con cũng là ngày tôi hiểu rõ lòng người đến tận xương tủy. Tôi tên là Linh, 27 tuổi, mới trải qua ca sinh mổ ướt đẫm mồ hôi và nước mắt. Bụng còn rịn máu, vết mổ rát buốt đến mức thở mạnh cũng đau, vậy mà điều khiến tôi nghẹt tim không phải là vết thương trên bụng… mà là vết thương trong lòng.
Tôi nằm trong phòng hậu sản, chưa kịp hoàn hồn thì cửa bật mở, Dung – ả tiểu tam của chồng tôi – xộc vào, trên tay còn cầm ly trà sữa, dáng tỉnh bơ như kẻ chiến thắng. Theo sau là chồng tôi – Nguyên. Gương mặt anh ta hớn hở, khác hẳn cái vẻ uể oải lạnh nhạt dành cho tôi suốt những tháng cuối thai kỳ.
Dung nhìn tôi từ đầu đến chân rồi bĩu môi:
“Trời, nhìn bộ dạng chị kìa. Đàn bà gì mà sinh xong nhìn phát chán. Anh Nguyên mà sống với chị chắc bức tử.”
Tôi run lên, cổ họng nghẹn lại. Tôi không có sức phản ứng, chỉ có thể siết chặt tấm chăn mỏng.
Nguyên đứng ngay cạnh, không hề bênh vợ vừa sinh, mà lạnh lùng:
“Cô nói cũng đúng. Tôi mệt mỏi rồi. Linh, sau khi xuất viện, chúng ta sẽ làm thủ tục. Tôi sẽ cưới Dung.”
Tôi sững lại, tim như rơi thẳng xuống nền nhà đá.
Tôi vừa sinh cho anh ta một đứa con, nằm bất động trên giường, mà anh ta nỡ đứng trước mặt tôi – người vợ đầu ấp tay gối – để hét lên:
“Tao cưới nó!”
Dung còn hất mặt thách thức, cười nhếch môi:
“Anh đừng lo, anh cưới em, em sẽ chăm con anh tử tế hơn chị ta nhiều.”
Con tôi… mới hơn một ngày tuổi… mà họ đã dám nói như thể tôi không tồn tại.
Nỗi tủi nhục chồng lên nỗi đau thể xác khiến tôi bật khóc, nước mắt tràn ra không sao kìm được. Nhưng điều kinh khủng nhất vẫn chưa đến.
Dung ghé sát mặt tôi, giọng nhỏ nhưng đầy độc địa:
“Chị nên buông đi. Anh Nguyên không còn yêu chị nữa. Ảnh nói chị quê mùa, cứng đầu, chẳng biết chiều chồng… Trong mắt ảnh, chị chẳng là gì cả.”
Tôi quay sang nhìn Nguyên, mong một ánh mắt đính chính.
Nhưng anh ta chỉ thở dài:
“Tôi nói thật hết rồi. Giấu làm gì nữa.”
Ngực tôi nghẹn lại. Tôi muốn hét, muốn hỏi tại sao. Nhưng vết mổ đau quá, hơi thở cũng đứt quãng.
Dung bỗng thò tay về phía nôi của con tôi, hất nhẹ:
“Nhìn nó khóc ồn ào kìa. Để em bế, chứ chị yếu thế này, chắc làm rơi con mất.”
Tay ả ta đã gần chạm vào con tôi thì tôi bật dậy theo phản xạ, dù đau đến mức mồ hôi túa ra:
“Không được! Tránh xa con tôi ra!”
Dung cười khẩy:
“Ồ, còn sức quát nữa à? Hay chị định đánh tôi?”
Nguyên gắt lên:
“Linh! Đủ rồi! Để nó bế đi! Nó còn khéo hơn cô!”
Tôi chết lặng. Từng lời như dao đâm vào tim.
Ngay lúc đó, cửa phòng bật mở lần nữa.
Và tất cả đứng hình.
BỐ TÔI – ĐẠI TÁ HẢI – XUẤT HIỆN
Ông mặc quân phục nghiêm trang, ngực đầy huy chương, phía sau còn có hai sĩ quan quân đội đi cùng. Bước chân ông nặng nề, uy nghi đến mức cả căn phòng như chao đảo.
Tôi bàng hoàng:
“Ba… sao ba tới sớm vậy…”
Nhưng chưa kịp nói hết câu, đôi mắt ba đã quét qua cảnh tượng trước mặt:
– Con gái ông nằm trên giường, mặt nhợt như tờ giấy.
– Tiểu tam đứng sát nôi, tay còn giơ lên.
– Nguyên đứng chống nạnh, mặt đầy khó chịu.
Ánh mắt ba tôi đổi sắc trong đúng một giây.
Lạnh như băng. Khốc liệt như sấm sét.
Ba hỏi, từng chữ như đè nén giận dữ:
“Cái… gì… đang… diễn… ra… ở đây?”
Dung tái mặt, lí nhí:
“Dạ… cháu chỉ… đến thăm…”
Ba tôi nhìn thẳng vào ả, giọng như dao cắt:
“Cô là ai? Ai cho cô vào phòng hậu sản của con gái tôi? Và còn định thò tay vào nôi?”
Dung run bần bật, mắt đảo qua Nguyên cầu cứu.
Nguyên nuốt khan:
“Bác… đừng hiểu lầm… Dung là… người yêu của con…”
Ba tôi nheo mắt:
“Người yêu??? Vợ mày đang nằm trên giường mổ, mới sinh cho mày một đứa con, và mày dắt nhân tình vào tận phòng bệnh?”
Không khí lạnh đến nghẹt thở.
Nhưng Nguyên vẫn cố vớt vát:
“Bác à… con với Linh hết tình rồi. Với lại… Dung chăm con tốt lắm, con… con định cưới nó…”
“Mày vừa nói gì?”
Giọng ba tôi trầm xuống, đến mức hai sĩ quan phía sau cũng đồng loạt đứng thẳng người.
Nguyên cố cười gượng:
“Dạ… con… Ý con là… tương lai…”
“MÀY NÓI LẠI COI!”
Cả phòng giật mình.
Ba tôi bước lên, mỗi bước chân nặng như tiếng búa.
Rồi ông vung tay tát thẳng vào mặt Nguyên, mạnh đến mức anh ta ngã quỵ xuống đất.
Dung hét lên:
“Anh Nguyên! Ông già kia! Sao ông dám—”
Một sĩ quan lập tức bước tới, đứng chặn trước mặt ba tôi, lạnh lùng:
“Cô im ngay. Không đủ tư cách để nói với cấp trên của chúng tôi.”
Dung tái mét, miệng méo xệch.
Nguyên ôm má, lắp bắp:
“Bác… sao bác đánh con…”
Ba tôi cúi xuống, nói rõ từng chữ:
“Đó là cái tát của một người cha dành cho thằng đàn ông phản bội, vô nhân tính và không xứng đáng làm chồng – làm cha.”
Rồi ông quay sang tôi, giọng mềm lại:
“Con gái, ba đến sớm vì biết con yếu. Ba không ngờ… lại thấy cảnh này.”
Tôi bật khóc, vừa đau vừa tủi.
Ba tôi nhìn Dung:
“Cô. Ra khỏi phòng. Ngay.”
Dung đứng im, như chết trân.
Sĩ quan phía sau bước tới, mở cửa:
“Không cần chúng tôi hỗ trợ chứ?”
Dung cuống quýt:
“Dạ… dạ không!”
Rồi cắm đầu chạy thẳng.
Phòng chỉ còn lại Nguyên.
SỰ THẬT BỊ LỘ – VÀ BẢN ÁN CHO KẺ PHẢN BỘI
Ba tôi nhìn Nguyên, hỏi thẳng:
“Vì sao mày dẫn nhân tình vào phòng sinh của vợ?”
Nguyên lắp bắp:
“Con… con… Dung nói Linh yếu quá, không lo cho con được nên…”
“Vậy mày lo được không?” – Ba hỏi.
“Dạ… con…” – Nguyên cúi đầu.
Ba nhìn tôi, rồi nói lớn để tất cả nghe:
“Ngày Linh báo có thai, ba định nói thật nhưng con bé cản. Nó không muốn chồng nghĩ nó khoe khoang. Nhưng giờ tao phải nói: vợ mày – Linh – là người đã cứu sống 12 chiến sĩ trong cuộc cứu nạn hai năm trước. Cái chân nó bị thương, cái sức nó yếu là do nó cứu người, không phải do nó vô dụng như mày nói.”
Tôi sững người.
Nguyên choáng váng nhìn tôi:
“Linh… là người đó? Người nữ y tá trong đội cứu hộ mà báo chí đưa tin?”
Tôi quay mặt đi. Tôi không muốn kể công, tôi chỉ muốn làm vợ – làm mẹ đúng nghĩa.
Ba nói tiếp, giọng nén giận:
“Còn con bé Dung kia? Nó đòi chăm con mày? Nó từng bị điều tra vì tội buôn hàng lậu, mày biết không?”
Nguyên tái mét:
“Cái gì?! Dung… Dung bảo là bị oan…”
Ba nhìn thẳng vào anh ta:
“Mày cưới nó thì cứ cưới. Nhưng con tao – và cháu tao – không liên quan. Tao sẽ đưa Linh về. Từ hôm nay, con tao và cháu tao KHÔNG CẦN MỘT ĐỒNG NÀO TỪ MÀY.”
Nói rồi, ba quay sang tôi:
“Con, về với ba. Không cần nhìn mặt nó nữa.”
Tôi bật khóc nức nở.
Nguyên hoảng loạn:
“Khoan! Bác ơi! Linh! Anh xin em! Anh lỡ lời! Anh bị Dung dụ dỗ! Anh… anh sai rồi! Anh xin lỗi! Cho anh cơ hội!”
Ba đứng chắn trước mặt tôi:
“Mày xin lỗi nó – khi nó vừa sinh, nằm không nhấc nổi người – mà mày dắt bồ vào? Mày hét vào mặt nó ‘Tao cưới nó’? Cơ hội? Mày KHÔNG ĐÁNG!”
Nguyên quỳ xuống, ôm chân ba tôi:
“Bác ơi! Bác đừng đưa Linh đi! Con sai rồi! Con xin quỳ cả đời cũng được!”
Ba tôi hất chân mạnh:
“TỰ QUỲ Ở ĐÓ MÀ SÁM HỐI. Con tao không cần loại chồng như mày.”
Ông bế cháu tôi lên, nhẹ nhàng hơn bất kỳ ai trên đời.
Rồi quay lại nhìn tôi:
“Con gái, mình về thôi.”
Tôi gật đầu, nước mắt rơi như mưa.
CÁI KẾT
Một tháng sau khi tôi về nhà ba má đẻ, Nguyên liên tục gọi, nhắn tin, đến tận nhà quỳ xin lỗi. Nhưng ba tôi chỉ lạnh lùng:
“Muốn thăm con thì chờ toà giải quyết. Còn muốn quay lại? QUÊN ĐI.”
Dung thì bị phanh phui chuyện lừa đảo, mất việc, bỏ trốn khỏi thành phố.
Còn tôi…
Con tôi khỏe mạnh, lớn nhanh như thổi. Ba chăm hai mẹ con từng chút một. Tôi bình tâm lại, đi làm trở lại trong môi trường mới.
Ba tôi nói một câu mà tôi nhớ mãi:
“Đàn ông hèn mới đứng nhìn bồ sỉ nhục vợ. Đàn ông tệ mới hét vào mặt vợ mới sinh. Con không cần người chồng như vậy. Con chỉ cần sự bình yên.”
Tôi hiểu.
Đôi khi mất đi một người không phải bi kịch.
Bi kịch là giữ một kẻ đáng lẽ phải bước ra khỏi cuộc đời mình từ rất lâu.





