NHỐT VỢ VÀO C;ŨI CH;Ó GIỮA SÂN, GỌI BỒ ĐẾN CƯỜI CỢT – 10 PHÚT SAU CHA VỢ CHỦ TỊCH TỈNH XUẤT HIỆN VÀ CÁI KẾT
Trời gần tối, gió rít qua những tán xoài cọ vào nhau, phát ra thứ âm thanh lành lạnh. Lan ôm bụng, từng bước xiêu vẹo chạy ra sân sau, hơi thở dồn dập. Cô vừa sinh con được ba tháng, người còn yếu, xương chậu đau âm ỉ. Nhưng cô vẫn cố gắng đứng vững khi nhìn thấy trước mặt mình là… một chiếc cũi chó bằng sắt cũ kỹ, đặt ngay chính giữa sân nhà.
Chồng cô – Huy, người đàn ông mà Lan từng yêu đến mù quáng – đứng khoanh tay, mặt lạnh tanh. Bên cạnh hắn là Vy, cô bồ kém 10 tuổi, phấn son đậm, đôi mắt sắc lẻm như dao cạo. Cả hai nhìn Lan như nhìn một thứ đồ vật bỏ đi.
“Mày bước nhanh lên.” – Vy hất mặt, nhai kẹo cao su lốp bốp – “Huy nói từ giờ mày phải biết thân biết phận. Mày không xứng làm vợ ảnh.”
Lan đứng chết lặng. Cô không tin thứ mình đang nghe là thật. Chỉ ba tháng trước, khi cô nằm trên giường sinh, đau đến tưởng chết, Huy vẫn nắm tay cô mà nói: “Em yên tâm, anh thương mẹ con em nhất.” Vậy mà giờ đây…
Huy đột ngột lao tới, nắm cổ tay Lan, lôi mạnh.
“Đừng để tao phải nhắc lần hai.” – hắn gầm gừ – “Mày bước vào đó đi.”
“Anh… anh làm vậy thật sao?” – Lan nghẹn giọng – “Em chỉ mới… mới sinh xong, cơ thể còn chưa hồi—”
BỐP!
Vy tá;t th;ẳng vào mặt cô, móng tay sắc rạch qua khóe môi Lana, rướm máu.
“M;ày im đi. Sinh với đ;ẻ, đàn bà nào chả như nhau. Mày giữ được chồng không thì tự hỏi lại bản thân mày!” – Vy cười khẩy.
Lan run đến mức đứng không vững.
“Anh Huy… vì sao?”
Huy không trả lời. Hắn chỉ đẩy mạnh, khiến Lan ngã xuống nền xi măng lạnh toát. Rồi hắn túm tóc cô, kéo tới trước chiếc cũi.
“Từ giờ mày ở đây. Tao dọn cho Vy về sống chung. Nhà này của tao, tao muốn làm gì thì làm.”
Lan ngẩng lên, đôi mắt đẫm nước nhìn Huy – người từng thề sẽ bảo vệ cô suốt đời.
“Con trai anh… nó mới ba tháng… Anh nỡ đối xử với mẹ nó như vậy?”
“Con?” – Huy cười nhạt – “Để Vy đẻ cho tao đứa khác. Mày cút vào đó.”
HẮN ĐÁNH MẠNH VÀO LƯNG LAN, KHIẾN CÔ NGÃ NHÀO VÀO CÁI CŨI.
Rồi Huy khóa sập lại.
Tiếng “Cạch!” vang lên nghe rợn người.
Vy đứng khoanh tay, cười ngạo nghễ.
“Nhìn cũng hợp đó. Giống y con chó nhà tao hồi xưa.”
Lan nằm co quắp, vai run lên từng hồi. Cô không khóc lớn. Nước mắt chảy xuống, nóng như lửa. Đau đớn không phải từ thân thể… mà từ sự phản bội tột cùng của người chồng cô từng tin tưởng tuyệt đối.
Còn Huy và Vy? Bọn họ lấy ghế ngồi ngay trước cũi, bật nhạc, mở bia uống, vừa chỉ trỏ chửi bới Lan như đang xem một trò giải trí.
Lan không biết rằng… chỉ 10 phút nữa, cuộc đời của cả hai kẻ kia sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Trong lúc Lan nằm run rẩy trong cũi, chiếc điện thoại trong túi áo cô bất ngờ phát sáng. Cả ba không ai để ý rằng Lan vô tình bật chế độ gọi nhanh cho cha mình – một chiếc smartwatch cũ mà Lan vẫn đeo.
Và người cha ấy… không phải người bình thường.
Ông Chính – Chủ tịch tỉnh, người có tiếng là ôn hòa nhưng cực kỳ nghiêm minh và thương con gái như sinh mệnh.
Cuộc gọi kết nối đúng lúc Vy đang hả hê livestream khoe “trị vợ hộ chị em”. Giọng Huy cười nói tục tĩu vang lên rõ mồn một.
Bên đầu dây bên kia, ông Chính đứng chết lặng.
Chỉ vài giây sau, cả căn phòng làm việc rộng lớn rung chuyển khi ông quát lớn:
“Triệu tập đội an ninh ngay lập tức! Lên xe cùng tôi!”
Tại nhà Huy.
Vy bước tới đá mạnh vào cũi:
“Ê, con đàn bà vô dụng. Mày nhìn xem, có ai thương hại mày không?”
Lan không nói gì. Nhưng tim cô đập mạnh. Cô nghe thấy tiếng còi xe… ngày càng gần.
Huy nhíu mày:
“Gì vậy trời? Ai đến giờ này?”
Tiếng bánh xe quân sự rít lên ngoài cổng.
ẦM!
Cổng nhà bị đẩy tung. Năm chiếc xe biển xanh phanh gấp ngay sân. Hàng chục người mặc sắc phục lao xuống.
“Cái gì vậy?!” – Huy hoảng loạn – “Ủa… ủa khoan, mấy anh tìm ai?!”
Tiếng bước chân trầm ổn vang lên.
Một người đàn ông trung niên, dáng cao lớn, áo sơ mi trắng, gương mặt lạnh như băng bước thẳng vào.
Lan bật khóc:
“Ba…!”
Khuôn mặt ông Chính chuyển sang đỏ bừng, đôi mắt rực lên như lửa.
“Con tôi đâu?!!”
Một vệ sĩ chỉ thẳng vào cái cũi giữa sân.
Ông Chính quay đầu nhìn – và ngay lập tức cả người ông run lên vì phẫn nộ.
“MỞ CÁI CỬA RA!” – ông gầm lên.
Hai vệ sĩ lập tức bẻ khóa, đỡ Lan ra ngoài. Cô quỳ sụp xuống, ôm lấy cha, nức nở.
“Ba ơi… con không chịu nổi nữa…”
Ông Chính ôm siết con gái, mắt đỏ hoe nhưng giọng lại lạnh như thép:
“Không sao… từ giờ để ba lo.”
Rồi ông quay lại nhìn Huy và Vy, ánh mắt đủ khiến hai người muốn ngã quỵ.
“Ai… đã làm chuyện này?”
Huy nuốt khan:
“Dạ… dạ thưa… con… con chỉ…”
“Chỉ?” – Ông Chính bước tới từng bước, giọng như dao cắt – “Cậu NHỐT vợ cậu, con gái tôi, vào CŨI CHÓ?”
Huy lắp bắp:
“Dạ… dạ tại Lan không biết điều…”
BỐP!
Ông Chính không kiềm được, tát một cái trời giáng khiến Huy ngã lăn xuống nền.
“Không biết điều?” – Ông nghiến răng – “Cậu sống ở đâu ra cái quyền bạo hành con gái tôi?”
Vy thấy vậy hoảng loạn lùi lại:
“Chú… chú ơi, chuyện này là… là do Huy hết, không liên quan con…”
Ông Chính quay sang Vy:
“Còn cô, livestream sỉ nhục vợ người khác? Cô ở đâu ra cái thứ đạo đức đó?”
Vy run bần bật, tô son lem nhem.
Ông Chính quát lớn:
“BẮT!”
Hơn mười vệ sĩ lao tới, ấn đầu cả Huy và Vy xuống nền.
Huy gào lên:
“Khoan! Khoan đã! Ba ơi! Ba tha cho con! Con sai rồi!”
Ông Chính lạnh giọng:
“Tôi không có đứa con rể như cậu.”
Ông ra hiệu:
“Bàn giao hai người này cho cơ quan điều tra. Tôi muốn khởi tố tội BẠO HÀNH GIA ĐÌNH, LĂNG MẠ VÀ XÂM HẠI SỨC KHỎE nghiêm trọng.”
Vy khóc thét:
“Không! Con mới 23 tuổi! Con không muốn đi tù! Chú ơi tha cho con!”
Ông Chính chỉ nói một câu:
“Cô nên nghĩ tới hậu quả trước khi hành hạ con gái tôi.”
Hai người bị lôi đi, không còn chút sức phản kháng.
Đêm hôm ấy, Lan được đưa về nhà ngoại. Mẹ cô ôm con gái mà khóc đến nghẹn lời. Nhìn những vết bầm trên tay, trên lưng cô, ai cũng không cầm được nước mắt.
Ông Chính ngồi bên giường, nắm tay Lan thật chặt:
“Từ giờ con không phải sợ gì nữa. Con và cháu ngoại ba sẽ an toàn.”
Lan thì thầm:
“Ba… con muốn ly hôn. Con không thể sống với một người coi con như súc vật nữa.”
Ông gật đầu:
“Ba đã chuẩn bị giấy tờ. Con chỉ cần ký.”
Ba ngày sau.
Tin tức “chủ tịch tỉnh bắt quả tang con rể bạo hành vợ, nhốt vào cũi chó” xuất hiện khắp nơi. Huy mất việc, sự nghiệp tiêu tan, bố mẹ hắn tủi nhục đến mức phải xin lỗi gia đình Lan suốt nhiều ngày.
Còn Vy?
Cô bị tạm giam vì livestream xúc phạm người khác, kích động bạo lực. Cả công ty người yêu cũ của Lan đều bàn tán, chê cười.
Lan – từ một người phụ nữ cam chịu, cuối cùng cũng ngẩng đầu bước ra khỏi hôn nhân độc hại.
Cô ôm con vào lòng, mắt mờ đi nhưng môi lại nở nụ cười nhẹ.
“Ba đã đến đúng lúc… và cứu đời con.”
Còn Huy…
Từ người từng lên mặt coi thường vợ, giờ chỉ còn là cái tên bị người đời phỉ nhổ. Mỗi lần nhớ đến ánh mắt của ông Chính lúc bước vào sân, hắn lại rùng mình.
Và đó… chính là cái giá phải trả cho kẻ tàn nhẫn, phản bội và vô ơn.
Gieo gì, gặt nấy.
Không sớm thì muộn, nhân quả luôn tìm đến.





