NÉM VỢ CON MỚI SINH RA BÃI RÁC ĐỂ LÊN XE HOA VỚI BỒ – 15 PHÚT SAU CHA VỢ BÍ THƯ TỈNH ỦY TỚI LÀM MỘT VIỆC KHÔNG AI NGỜ

NÉM VỢ CON MỚI SINH RA BÃI RÁC ĐỂ LÊN XE HOA VỚI BỒ – 15 PHÚT SAU CHA VỢ BÍ THƯ TỈNH ỦY TỚI LÀM MỘT VIỆC KHÔNG AI NGỜ

Gió đêm rít lên từng cơn buốt lạnh, trời thì lất phất mưa.
Giữa bãi rác hoang vu cuối thị trấn, tiếng mèo hoang gào lên từng hồi khiến khung cảnh càng thêm rợn người.

Lan nằm co quắp bên chiếc thùng xốp bẩn thỉu, từng nhịp thở đứt quãng.
Cô vừa sinh con được bốn ngày, vết mổ vẫn còn đau buốt đến mức đi lại cũng khó khăn. Thế mà giờ đây… cô bị ném thẳng ra bãi rác, không mảnh áo ấm, không có nổi một lời thương hại.

Bên cạnh cô, đứa bé đỏ hỏn đang khóc khàn cả tiếng vì lạnh và đói.

Lan run rẩy ôm con, nước mưa lẫn nước mắt khiến khuôn mặt cô tím tái.

“Con ơi… mẹ xin lỗi… mẹ không bảo vệ được con…”

Không ai tin được rằng người làm ra chuyện này không phải kẻ điên loạn hay côn đồ ngoài đường… mà chính là Huy – chồng hợp pháp của cô, người từng thề trước bàn thờ gia tiên sẽ yêu thương cô trọn đời.

Nhưng mọi thứ thay đổi ngay khi Vy – cô bồ trẻ trung, sắc sảo và đầy thủ đoạn – xuất hiện.


Hai tiếng trước đó…

Lan đang nằm trên giường bệnh, người yếu đến mức không nhấc nổi tay. Đột nhiên Huy lao vào phòng với vẻ mặt khó chịu.

“Chuẩn bị đi.” – hắn nói cộc lốc.

Lan thở khó nhọc:
“Đi… đi đâu anh? Em còn chưa—”

“Về nhà!” – Huy gắt – “Bệnh viện tốn tiền. Tao còn phải chuẩn bị đám cưới!”

Lan chết lặng:
“Đám cưới… nào?”

Huy khoanh tay, nở nụ cười lạnh rợn người.

“Đám cưới của tao với Vy.”

Lan chết điếng, máu trong người như đông lại.

“Nhưng… còn em? Còn đứa bé? Anh… anh nói gì vậy?”

Vy bước từ sau lưng Huy ra, đôi giày cao gót nện xuống nền bệnh viện cộp… cộp… đầy thách thức.

“Này chị ơi.” – Vy cười nhạt – “Tỉnh táo chút đi. Chị chỉ là tai nạn. Chị không giữ được chồng thì biến cho người khác giữ.”

Lan nghẹn giọng, nước mắt trào ra.

“Anh Huy… sao anh lại—?”

Huy không thèm nhìn cô. Hắn cầm caravat, sửa soạn đứng đắn như thể đang phát biểu, rồi lạnh lùng thốt:

“Tao không còn tình cảm gì với mày. Con thì để đó, lát tao tính. Giờ mày dọn khỏi nhà tao, để tao lên xe hoa với Vy.”

Lan sững sờ, tưởng như đang nghe nhầm.
Nhưng tất cả… là thật.


Huy không cho Lan đi taxi hay bất cứ phương tiện đàng hoàng nào. Hắn mặc kệ vết mổ đang rỉ máu, bắt Lan bế con chen lên chiếc xe bán tải cũ.

Vy ngồi bên cạnh, miệng không ngừng buông lời khinh miệt.

“Nhìn mặt chị là hiểu rồi. Mẹ đơn thân hợp hơn. Chồng chị từ hôm nay là của tôi.”

Lan không phản ứng được, cơ thể cô đau buốt đến mức chỉ có thể ôm con vào lòng mà khóc thầm.

Xe chạy vài phút rồi dừng lại.

Lan nhìn ra ngoài… chỉ thấy bãi rác mênh mông tối tăm.

“Anh Huy… đây là đâu? Anh đưa em tới đây làm gì?”

Huy mở cửa xe, nắm áo Lan kéo mạnh.

“Xuống!”

Lan bật khóc:
“Anh đừng làm vậy! Con còn quá nhỏ! Đêm nay lạnh lắm… Em xin anh…”

Vy cười khẩy:

“Để chị lại đây cho rảnh việc. Chị mà về nhà là phá đám cưới tôi mất.”

Lan ngã xuống nền đất ẩm, mùi rác bốc lên nồng nặc. Đứa bé khóc thét vì lạnh.

“Anh Huy… em xin anh… mở lòng thương con một chút…”

Huy nhìn mẹ con cô như nhìn hai kẻ xa lạ.

“Mai mốt tao làm giấy tờ bỏ. Mày nuôi được thì nuôi, không thì tự chịu. Tao cưới Vy rồi.”

Nói xong, hắn đập mạnh cửa xe và phóng đi.

Bỏ mặc Lan và đứa trẻ… giữa bãi rác tối đen như mực.


Lan ngất lên ngất xuống vì lạnh. Cô run đến mức hàm răng va vào nhau liên tục. Đứa con nhỏ thở khò khè vì thân nhiệt hạ thấp.

Trong lúc tuyệt vọng ấy, Lan gượng lôi điện thoại trong túi áo ra. Nhưng ngón tay cô lạnh cứng, ấn không nổi.

Chỉ duy nhất một nút bấm khẩn cấp cô có thể nhấn được…

Nút gọi nhanh cho Ba.

Ba của cô – ông Nam – không phải người dân thường.

Ông là Bí thư Tỉnh ủy, một người đàn ông nghiêm khắc nhưng thương con gái nhất đời.

Điện thoại Lan rơi khỏi tay, cô ngất lịm.


Tại biệt thự tỉnh ủy.

Ông Nam đang duyệt hồ sơ thì điện thoại rung.
Trên màn hình hiện ba chữ: Con Gái Gọi.

Ông mỉm cười:
“Lan hả con? Sao chưa ngủ mà—”

Đáp lại ông… là tiếng gió hú rợn người.

Tiếng trẻ con khóc đến lạc giọng.

Tiếng mèo gào.

Tiếng rác bị gió thổi loạt xoạt.

Ông Nam đứng bật dậy.

“Lan?! Lan ơi, con đang ở đâu? Con nghe ba nói không?!”

Không có câu trả lời.

Ông chỉ nghe tiếng thở yếu ớt… như đang hấp hối.

Ông Nam đập bàn điều khiển:

GỌI TOÀN BỘ ĐỘI AN NINH TỚI NGAY!
TRỰC CHỈ BÃI RÁC CUỐI THỊ TRẤN!
NHANH!

Cả căn nhà sáng trưng. Hàng chục người chạy gấp.

Chỉ hai phút sau, ba chiếc xe chuyên dụng rú còi lao đi như bão.


Bãi rác.

Lan sốt cao, người lạnh tím. Đứa bé khóc yếu đến mức gần như tắt tiếng.

Đúng lúc ấy…

Đèn pha xe chiếu sáng rực cả bãi rác.
Âm thanh cửa xe bật mở.
Tiếng giày quân sự dẫm xuống đất mạnh mẽ.

Ông Nam hét lớn:

“LAN! LAN ƠI!!!”

Một vệ sĩ la lên:
“Ở đây! Tôi phát hiện người!”

Ông Nam chạy đến, quỳ sụp xuống bên cạnh con gái.

“Trời ơi Lan ơi… ai dám đối xử với con như thế này…”

Ông run rẩy ôm con gái vào lòng, nước mắt rơi xuống mái tóc ướt sũng của cô.

Một vệ sĩ bế đứa bé lên:

“Cháu bị lạnh sâu! Phải đưa đến bệnh viện ngay!”

Ông Nam gào lên trong tuyệt vọng:

“Lên xe! Nhanh! Cả hai mẹ con!”

Trong khi chiếc xe chở Lan phóng thẳng vào đêm tối, ông Nam… đứng lại.

Gương mặt ông lúc này không còn là người cha đang hoảng loạn nữa.

Mà là gương mặt một con hổ bị chọc giận.

Ông nghiến răng:

“Tìm địa chỉ thằng Huy.
Đêm nay… nó phải trả giá.”


Đúng lúc đó…

Tiệc cưới của Huy diễn ra ở một nhà hàng sang trọng. Khách khứa cười nói, chúc mừng.

Vy mặc váy cưới trắng, tự tin sánh vai Huy bước vào sảnh lớn.

“Mọi người hãy chào đón chú rể và cô dâu—”

ẦMMMM!!!

Cửa sảnh tiệc bị hất tung.

Hơn ba chục vệ sĩ mặc sắc phục lao vào như bão.

Khách mời hoảng loạn la hét.

Vy còn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị hai người giữ chặt hai tay.

“Á! Làm cái gì vậy?! Ngày cưới của tôi đó!”

Huy tái mặt:

“Ê ê! Mấy anh bắt nhầm người rồi! Tôi—”

Một giọng nói vang lên khiến tất cả im bặt.

Giọng trầm… lạnh… và đầy uy lực.

“Không nhầm.”

Ông Nam bước vào, gương mặt tối sầm.

Toàn hội trường lặng như tờ.

Huy run rẩy:

“B… ba… ba tới dự cưới con hả—”

BỐP!!!

Ông Nam tát thẳng vào mặt hắn, cú tát khiến hắn ngã bật xuống sàn.

“KHỐN NẠN!” – ông gầm lên – “Mày ném vợ mới sinh và con mày ra bãi rác?!”

Cả hội trường hít một hơi lạnh.

Vy sợ đến xanh mặt.

“C… chú ơi… con không biết…”

Ông Nam chỉ thẳng vào mặt Vy:

“Cô là người xúi giục đúng không?”

Vy run như sắp ngất.

Ông Nam ra lệnh:

BẮT CẢ HAI!
KHỞI TỐ TỘI BỎ MẶC NGƯỜI KHÔNG TỰ BẢO VỆ ĐƯỢC, BẠO HÀNH GIA ĐÌNH, VÀ NGUY HIỂM TÍNH MẠNG!

Khách mời đồng loạt đứng dậy, ai nấy đều bàng hoàng.

Huy khóc lóc:

“Ba ơi! Ba cho con xin—”

“Câm.” – Ông Nam lạnh giọng – “Tao không có thằng con rể độc ác như mày.”

Vy gào lên khi bị kéo đi:

“Không! Không!!!”

Cả hai bị áp giải ngay giữa sảnh tiệc, không một ai dám mở miệng bênh vực.


Tại bệnh viện.

Lan tỉnh lại, thấy con nằm trong lồng ấp.
Cô khóc nức nở khi thấy cha ngồi cạnh, mắt đỏ hoe nhưng vẫn giữ giọng nhẹ nhàng:

“Không sao nữa rồi con. Ba đến rồi.
Từ giờ… ba sẽ không để ai làm hại con một lần nào nữa.”

Lan dựa đầu vào vai ba, run rẩy:

“Con tưởng… con không sống nổi…”

Ông Nam nắm tay cô thật chặt:

“Ba đã mất mẹ con quá sớm rồi. Ba không để mất con thêm lần nào nữa đâu.”

Lan bật khóc.
Nỗi đau, sự uất nghẹn… cuối cùng cũng được giải thoát.


Huy bị tạm giam để điều tra. Sự nghiệp, danh dự, tương lai… tất cả tan nát chỉ trong một đêm.
Vy thì bị cộng đồng mạng ném đá dữ dội, khiến gia đình cô phải lánh mặt vì xấu hổ.

Còn Lan?

Cô hồi phục chậm nhưng chắc.
Nhờ ba và gia đình yêu thương, cô dần đứng dậy, mạnh mẽ hơn xưa.

Một năm sau, Lan ôm con – nay đã bụ bẫm, đáng yêu – đứng giữa sân nhà ngoại đầy nắng.

Cô mỉm cười nhẹ:

“Con à… ơn trời chúng ta đã thoát khỏi những kẻ độc ác đó.”

Trên bậc thềm, ông Nam nhìn con gái và cháu ngoại, nụ cười hiền nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh:

“Nhân quả… luôn công bằng, con gái của ba.”

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!