Cậu Ьé пgҺèo cứu пữ gιám ƌṓc kҺỏι mũι tιȇm tử tҺầп: VạcҺ trầп ȃm mưu cҺồпg pҺảп Ьộι cҺιếm tàι sảп của cҺồпg và tιểu tam

Cậu Ьé пgҺèo cứu пữ gιám ƌṓc kҺỏι mũι tιȇm tử tҺầп: VạcҺ trầп ȃm mưu cҺồпg pҺảп Ьộι cҺιếm tàι sảп của cҺồпg và tιểu tam

Gió đêm rít qua dãy hành lang dài của bệnh viện quốc tế, mang theo mùi thuốc khử trùng lạnh lẽo khiến người ta gai sống lưng. Trên tầng 12 – khu VIP vốn vắng người – căn phòng số 1208 sáng đèn lờ mờ. Trên chiếc giường rộng là thân hình mảnh mai của chị An, nữ giám đốc 34 tuổi, đang nằm bất động.

Mí mắt chị khẽ run, nhưng cơ thể thì nặng trĩu như bị trói bằng nghìn sợi dây vô hình. Chị nghe tiếng máy theo dõi tim đập đều đều, nghe cả tiếng giày ai đó bước chậm ngoài hành lang… nhưng không thể mở mắt hay cất lời.

Chị An chỉ nhớ một điều trước khi bất tỉnh:
Cốc nước cam mà chồng đưa ở công ty… có vị lạ.

Sau đó mọi thứ tối sầm.


1. “Mũi tiêm cuối cùng”

Âm thanh cửa mở làm chị giật mình. Một bóng trắng bước vào.

Không phải bác sĩ quen mặt. Không phải điều dưỡng ca trực.
Một y tá lạ, mắt sắc lạnh, khẩu trang bị kéo lên cao, che gần nửa mặt.

Cô ta không kiểm tra bệnh án, không hỏi tình trạng, mà đi thẳng đến tủ thuốc trong phòng, mở khóa bằng một chiếc chìa riêng – điều này hoàn toàn bất thường.

Chị An nghe rõ tiếng lách cách.

Một ống tiêm màu vàng nhạt được rút ra. Ánh đèn phản chiếu lên dung dịch lạ khiến nó trông như sắc ch;ết.

Cô y tá lẩm bẩm:

— “Giám đốc An à… chị làm khổ nhiều người quá rồi. Lần này ngủ… thì sẽ ngủ luôn.”

Tay cô ta đeo găng, lột nhanh vỏ kim tiêm rồi tiến lại gần.

Chị An muốn hét lên nhưng cổ họng tê dại. Nước mắt ứa ra, dính vào tóc mai. Toàn thân như con cá mắc cạn đang cố đập cánh trước khi bị xẻ thịt.

Ống kim đã kề sát cổ…


2. “ĐỪNG TIÊM!!!”

RẦM!

Tiếng cửa bị đạp tung. Một bóng nhỏ, gầy, áo sờn rách lao vào như cơn gió.

Một cậu bé khoảng 12 tuổi đứng chắn giữa cô y tá và chị An.

Hai tay em dang ra, hơi thở gấp từng hồi:

“Cô ấy không được tiêm! Cô định giết người!”

Y tá tái mặt:

— “Thằng nhãi ở đâu chui vào? Ra ngoài!”

Cô ta chồm tới định đẩy em ra, nhưng cậu bé lùi lại, hét lên:

— “Cô ấy không phải y tá của bệnh viện! Con thấy cô lấy ống tiêm trong túi riêng, không phải trong tủ thuốc! Con nghe cô nói ‘ngủ luôn’!”

Cô y tá bối rối, mắt chuyển sang màu giận dữ:

— “Câm miệng!”

Cậu bé run lẩy bẩy nhưng không nhúc nhích. Ánh mắt em long lanh, nhưng kiên quyết đến lạ.

Em cúi xuống, chụp lấy cái khay kim loại và ném mạnh xuống sàn.

KENGGGGG!!!

Tiếng kim loại chát chúa vang khắp hành lang.

Chỉ vài giây sau — bảo vệ, điều dưỡng, bác sĩ trực ập vào.

Một bác sĩ quát:

— “Có chuyện gì?!”

Cậu bé chỉ tay:

— “Cô này định tiêm thuốc độc cho chị ấy!”

Bảo vệ lập tức giữ tay cô y tá, ống tiêm rơi xuống, lăn tròn.

Điều dưỡng nhặt lên, nhìn màu thuốc, rồi tái mặt:

— “Trời đất… đây là thuốc ức chế tim! Một mũi tiêm… là ngừng tim trong 2 phút!”

Cả phòng im phắt.

Chị An bật khóc không thành tiếng.

Cô y tá bị còng tay, run rẩy:

— “Tôi… chỉ làm theo chỉ đạo… Người đó nói nếu tiết lộ danh tính thì tôi chết trước.”

Một bác sĩ cau mày:

— “Ai? Ai thuê cô?”

Cô ta mím chặt môi.


3. Cậu bé nghèo

Trong lúc mọi người đang xử lý, chị An thấy hình ảnh cậu bé đứng co ro ở góc phòng – áo phai màu, đôi dép sứt quai. Đôi mắt em nhìn xuống nền nhà, lặng lẽ như sợ bị quở trách.

Bác sĩ hỏi:

— “Sao cháu dám xông vào khu VIP?”

Cậu bé cúi đầu:

— “Con… con đến bệnh viện nhặt chai nhựa. Con thấy cô kia vào phòng mà không quét thẻ. Rồi con nghe cô ấy nói những câu kỳ lạ nên con đứng ngoài cửa nhìn… thấy cô ấy chuẩn bị tiêm… con sợ quá.”

Bác sĩ nghẹn họng.

Chị An nhìn em, trái tim thắt lại. Rõ ràng… em nghèo đến mức vào viện nhặt chai nhựa, nhưng lại dũng cảm hơn bao người lớn.

Một bảo vệ nói:

— “Nếu không có cháu… mọi chuyện đã khác.”


4. Sự thật thứ nhất: Chất gây mê trong máu

Điện thoại bác sĩ reo lên.

Ông nghe xong, mặt xanh mét:

— “Bệnh nhân không phải ngất do tụt huyết áp. Trong máu có chất gây mê pha lẫn thuốc giãn cơ liều cao. Ai đó đã bỏ vào đồ uống của chị.”

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía chị An.

Trong đầu chị hiện lên hình ảnh… ly nước cam buổi sáng, do chính chồng chị – Hoàng – đưa tận tay, miệng cười hiền, bảo:

“Uống đi, cho đỡ mệt.”

Toàn thân chị lạnh toát.


5. Sự thật thứ hai: Di chúc bị chỉnh sửa

Ngay khi tạm ổn, chị An yêu cầu trợ lý đến bệnh viện. Trợ lý run rẩy đưa điện thoại:

— “Chị An… có chuyện này… em nghĩ chị cần xem.”

Video trong điện thoại hiển thị cảnh… Hoàng ôm một cô gái trẻ, thì thầm:

— “An mà chết… toàn bộ tài sản sẽ sang tên em. Bản di chúc mới đã xong rồi.”

Tim chị An như nổ tung.

Giọng cô gái cười khẩy:

— “Anh yên tâm. Chị ta mà còn sống… đời em khổ. Mũi tiêm tối nay mà thành công… chúng ta ung dung hưởng nửa đời còn lại.”

Chị An ôm ngực. Nỗi đau không phải vì thuốc, mà vì bị phản bội đến mức ghê tởm.

Bác sĩ trực siết chặt tay chị:

— “May có cậu bé đó… chị An, chị thật sự đã một chân bước qua cửa tử.”


6. Cuộc đối chất bùng nổ

Khi chị An tỉnh hoàn toàn, cảnh sát đã có mặt trong phòng.
Mọi thứ được giữ bí mật để tránh “người đứng sau” bỏ trốn.

3 giờ sáng, cửa phòng bật mở.
Hoàng – chồng chị – lao vào với vẻ mặt “lo lắng”, miệng liên tục:

— “Vợ ơi! Trời ơi anh lo quá! Sao lại ngất vậy?”

Chị An nhìn anh ta bằng đôi mắt lạnh lẽo đến rợn người.

Cậu bé Nam đứng cạnh giường, hơi nép lại.

Hoàng thấy em liền quát:

— “Thằng nhóc này là ai? Sao nó ở đây? Cút!”

Nhưng chưa kịp bước thêm bước nào thì tiếng giọng sắc như dao của một trung úy cảnh sát vang lên:

— “Anh Hoàng, đề nghị đứng yên.”

Hoàng giật nảy:

— “Tôi… tôi làm gì?”

Trung úy lôi ra ống tiêm tang vật:

— “Anh nhận ra thứ này không?”

Hoàng sững lại. Mồ hôi bắt đầu rịn trên trán.

— “Tôi… làm sao biết được…”

Nam mạnh dạn bước lên, chỉ thẳng:

— “Cháu thấy cô y tá nói người thuê cô ấy là… một người đàn ông đầu đội mũ lưỡi trai, đi xe hơi màu trắng. Con thấy giống chú!”

Hoàng hét:

— “Mày vu khống! Tao không làm gì hết!”

Chị An bình thản:

— “Thế ly nước cam sáng nay là sao? Anh bảo tôi uống cho khỏe, đúng không?”

Mặt Hoàng trắng bệch.

Một điều tra viên đưa ra bản ghi âm từ phòng làm việc Hoàng – do trợ lý âm thầm thu lại:

— “Đẩy nhanh tiến độ đi. Chỉ cần An chết trong bệnh viện là mọi chuyện sạch sẽ.”

ẦM.
Tiếng chị An nấc lên, nước mắt tràn.

Cảnh sát lập tức còng tay Hoàng.

Anh ta gào lên:

— “Không! Các người bị lừa rồi! Con nhỏ đó… chính nó xúi tôi! Là con Ngọc! Bắt nó đi!”

Khi nhắc đến tên tiểu tam, cửa phòng lại bật mở.

Cô Ngọc bị hai cảnh sát áp giải vào, mặt cắt không còn giọt máu.

Nam – cậu bé – lùi lại vì sợ.

Ngọc khóc lóc:

— “Em chỉ muốn chị ta biến mất! Em không nghĩ anh ấy làm thật! Em xin lỗi!”

Chị An nhắm mắt, nghiêng mặt đi.
Đau quá rồi… không cần nghe thêm.


7. Khi công lý được thực thi

Vụ án nhanh chóng trở thành điểm nóng của bệnh viện.

Cô y tá nhận tội – khai rõ được thuê bởi Hoàng và Ngọc.
Cả hai bị khởi tố về tội mưu sát có tổ chức.

Nhưng điều khiến cả lực lượng điều tra bất ngờ nhất là…
Cậu bé Nam trở thành nhân vật then chốt cứu mạng nữ giám đốc.

Ba phóng viên trực sẵn dưới sảnh, muốn phỏng vấn, nhưng chị An từ chối. Chị chỉ nắm bàn tay nhỏ bé của Nam, nói một câu mà ai nghe cũng nghẹn:

“Nếu không có con… mẹ đã không còn trên đời này.”

Nam đỏ hoe mắt:

— “Con không muốn cô chết… Con chỉ muốn cứu người thôi.”


8. Cuộc đời đổi hướng

Ngày xuất viện, chị An đề nghị gặp riêng mẹ của Nam – một phụ nữ bán vé số, dáng người gầy guộc, tóc bạc sớm.

Chị An hỏi nhẹ:

— “Cháu Nam có đi học không chị?”

Người mẹ cúi đầu, giọng run run:

— “Cháu nghỉ rồi cô ạ. Nhà không đủ tiền đóng. Nó theo tôi nhặt chai nhựa mỗi tối.”

Chị An nắm tay người mẹ, nước mắt lăn xuống:

— “Chị cho em được lo toàn bộ việc học cho cháu nhé. Em muốn Nam trở thành người mà nó xứng đáng được trở thành.”

Người mẹ quỵ xuống, khóc không nói thành lời.

Nam đứng cạnh, ngơ ngác nhìn hai người lớn.
Chị An xoa đầu em, khẽ nói:

— “Con đã cứu mạng mẹ. Bây giờ mẹ muốn cứu lại cuộc đời của con.”

Nam bật khóc, ôm lấy chị.


9. Cái kết khiến ai cũng rơi nước mắt

Một tháng sau – tại tòa án.

Hoàng và Ngọc bị tuyên án 18 năm tù.
Y tá nhận 12 năm.

Khi nghe phán quyết, Hoàng cúi gằm, bẽ bàng.
Chị An bước ra khỏi phòng xử với dáng vẻ bình thản – không còn hận, chỉ còn sự tự do của một người thoát khỏi vực sâu.

Bên ngoài, Nam đứng chờ.

— “Cô An ơi! Cô xem nè, con được nhận học bổng rồi!”

Em chìa tờ giấy nhàu nát nhưng ánh mắt sáng như sao.

Chị An bật cười, ôm lấy em như ôm chính con ruột mình:

— “Từ giờ… con không phải sợ gì nữa. Con là người hùng thật sự của cô.”

Gió chiều thổi qua, mang theo tiếng cười trẻ thơ lan khắp sân tòa.

Và như thế…
Câu chuyện bắt đầu từ một mũi tiêm tử thần
đã kết thúc bằng
một cuộc đời mới được hồi sinh.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!