CHỒNG ÉP VỢ BỆNH NẶNG KÝ ĐƠN L;Y H;ÔN TRÊN GIƯỜNG B;ỆNH – NHÂN TÌNH ĐỨNG CẠNH CƯỜI NHẠO 10 PHÚT SAU MẸ CHỒNG XUẤT HIỆN DẠY CHO CẶP ĐÔI BÀI HỌC NHỚ ĐỜI**
Tầng 7 khoa Nội trú của bệnh viện đêm hôm đó lạnh đến mức Lan cảm giác như từng hơi thở của mình cũng đông lại. Cô nằm đó, người gầy rộc sau biến chứng nặng từ ca sảy thai. Mắt nhắm nghiền, nhưng trái tim cô chưa từng thôi đau.
Cửa phòng mở cạch.
Lan mở mắt. Và ngay khoảnh khắc ấy, cô tưởng mình đang nhìn nhầm.
Minh – chồng cô.
Và phía sau… là Hân – nhân tình mới của hắn.
Hân ăn diện như đi tiệc: váy ôm sát, tóc uốn, môi đỏ chót. Còn Minh thì bảnh bao, chẳng giống người có vợ đang yếu đến mức chưa chắc qua khỏi.
Hân nhíu mày, nhún vai khi thấy Lan nằm đó:
— Trông thảm thật. Mà anh Minh ơi, không biết bao giờ chị ấy mới chịu buông anh đây.
Lan cố gượng người:
— Minh… sao anh đưa cô ta vào đây?
Minh không trả lời. Hắn chỉ tiến lại, rút trong túi ra một xấp giấy.
ĐƠN LY HÔN.
Minh đặt nó lên bàn cạnh giường bệnh, giọng lạnh như thép:
— Ký đi. Tôi không muốn kéo dài thêm nữa.
Tim Lan như bị bóp nghẹt.
— Minh… ít ra anh chờ tôi khỏe lại rồi nói chuyện được không?
Hân đứng sau cười khẩy:
— Chị khỏe hay không liên quan gì đến tụi em? Tình cảm đâu còn, ly hôn là đúng rồi. Chị ký nhanh cho bọn em sống với nhau.
Lan nhìn Minh, mong hắn sẽ phản bác.
Nhưng Minh chỉ nhét cây bút vào tay Lan:
— Ký. Đừng làm mất thời gian.
Cô run rẩy. Cả người không còn sức. Tay cô không nâng nổi cây bút.
Hân đứng vòng tay trước ngực, cười đầy khinh bỉ:
— Trời ơi, bệnh có nhiêu mà làm như sắp chết đến nơi. Chị cứ ký rồi nằm tiếp. Có đơn rồi bọn em mới chuẩn bị đám cưới được.
Lan thở gấp, nước mắt lăn dài.
— Các người vô lương tâm vừa thôi…
Minh bật quát:
— Lan! Tôi chịu đựng cô đủ rồi! Cô yếu đuối, vô dụng, làm mất con của tôi. Tôi muốn ly hôn! Tôi muốn sống cuộc đời mới! Ký đi!
Lan choáng váng đến mức đầu óc tối sầm lại.
Và đúng lúc Minh định nắm tay cô ép ký…
Cửa phòng bật tung!
— MINH! MÀY ĐANG LÀM CÁI GÌ Ở ĐÂY?!
Giọng nói già nua nhưng đầy uy lực vang khắp phòng.
Mẹ chồng Lan – bà Lựu – đứng ngay cửa, ánh mắt rực giận như lửa.
Minh tái mét:
— Mẹ?! Sao mẹ lại…
Bà không thèm trả lời. Bà lao tới, gạt mạnh tay Minh ra, đoán được ngay toàn cảnh.
— Trời đất ơi! Vợ mày bệnh đến thế này mà mày kéo nhân tình vào ép ly hôn? Mày còn là con tao không?
Hân bước lên:
— Dạ thưa bác, chuyện tình cảm tụi con—
BỐP!
Một cái tát nổ như sấm.
Hân choáng váng lùi mấy bước, ôm mặt:
— Trời ơi bác đánh con?!
Bà Lựu trừng lên:
— Tao đánh để dạy cho loại đàn bà phá hoại gia đình người khác biết nhục!
Minh xông lên:
— Mẹ! Sao mẹ đánh Hân?
— Tao đánh chưa đủ đấy! — bà gầm lên — Mày đưa tiểu tam đến bệnh viện để sỉ nhục vợ mày? Con Lan là vợ mày, là con dâu tao! Tao coi nó như con gái ruột! Vậy mà mày dám làm chuyện thú vật như này?!
Lan khóc nấc:
— Mẹ ơi…
Bà Lựu quay sang Lan, ánh mắt đầy thương xót:
— Con yên tâm. Còn mẹ ở đây. Không ai được phép làm con tổn thương nữa.
Hân cố vớt vát:
— Bác à… con và anh Minh thật lòng yêu nhau. Bác đừng cấm—
— Câm cái miệng lại! — bà gằn từng chữ — Loại trơ tráo như cô, tôi mà nhận làm con dâu thì tôi không còn mặt mũi nhìn ai nữa!
Bà chụp lấy đơn ly hôn, xé nát trước mặt Minh và Hân:
— Hai đứa chúng mày muốn ly hôn? Muốn cưới nhau? Được! Nhưng không phải bằng cách chà đạp lên người con gái yếu đuối này!
Minh hầm hầm:
— Mẹ! Con đã quyết định rồi! Con yêu Hân!
— Tốt! — bà hét lên — Vậy từ hôm nay, mày ra khỏi nhà tao! Tiền tài, sổ đỏ, công ty tao đứng tên, thẻ ngân hàng… tất cả cắt hết! Mày và con hồ ly kia tự lo mà sống!
Minh chết lặng.
Hân há hốc miệng:
— Cái gì? Cắt… cắt hết tài chính của anh Minh á?
Minh run giọng:
— Mẹ đừng quá đáng như vậy…
— Tao quá đáng với loại phản bội như mày chưa bằng được mày quá đáng với Lan! — bà giận đến mức tay run lên — BIẾN ra khỏi đây ngay lập tức trước khi tao gọi bảo vệ!
Hai kẻ đó nhìn nhau, mặt trắng bệch. Cuối cùng, Minh kéo Hân ra khỏi phòng trong nhục nhã.
Cánh cửa đóng lại – không khí trở nên yên tĩnh.
Lan bật khóc như chưa từng được khóc.
Bà Lựu ngồi xuống, ôm lấy cô như ôm một đứa con gái ruột:
— Con ơi… mẹ xin lỗi… Nếu mẹ biết thằng Minh tồi tệ như vậy, mẹ đã không để con đau khổ đến mức này…
Lan úp mặt vào vai bà:
— Mẹ… con tưởng mình… chết mất…
— Không. Con phải sống. Phải khoẻ. Con còn mẹ.
Đêm đó, bà Lựu túc trực bên Lan cả đêm, lau mồ hôi, đút từng thìa cháo, đặt tay lên trán cô xem có sốt không như mẹ đẻ.
Và đúng như lời nói…
Ngày hôm sau, bà về nhà và lập tức thực hiện lời tuyên bố.
Bà khóa toàn bộ thẻ ngân hàng đứng tên Minh.
Chặn mọi quyền truy cập vào tài sản.
Gửi thông báo chính thức cho công ty gia đình rằng Minh bị đình chỉ chức vụ.
Đuổi vợ chồng mèo mả gà đồng khỏi biệt thự.
Hân hoảng loạn bỏ trốn, bỏ rơi Minh đúng nghĩa.
Minh từ giám đốc rơi xuống đáy xã hội trong một đêm.
Mấy ngày sau, gã đứng trước cổng nhà mẹ, gào khóc:
— Mẹ ơi! Con sai rồi! Con xin mẹ tha thứ!
Nhưng bà chỉ lạnh lùng nói:
— Tao chỉ có một người con.
Đó là Lan.
— Mẹ ơi con sai rồi… Con không còn gì cả…
— Mày phải trả giá.
Mày cứ ở đó mà nhận hậu quả của mình.
Minh quỳ đến sáng, không ai mở cửa.
Còn Lan…
Sau 1 tháng điều trị, cô hồi phục kỳ diệu.
Ngày xuất viện, bà Lựu nắm tay Lan, đưa về nhà, nói:
— Con không có mẹ ruột ở đây, nhưng từ giờ, con có ta. Ta không cần con phải tha thứ cho Minh. Chỉ cần con sống tốt, mẹ sẽ bảo vệ con đến hết đời.
Lan bật khóc trong lòng bà.
Cô đã mất đi một người chồng tàn nhẫn…
Nhưng lại được một người mẹ chồng đáng trân quý hơn tất cả.
Cô biết cuộc đời mình sang trang từ đây.





