Đuổι Vợ Mớι SιпҺ Ra KҺỏι NҺà CҺỉ Để Bồ Có CҺỗ Ngủ – CҺồпg KҺȏпg Ngờ Gặp Ác Mộпg Sau 48Һ
Đêm mưa hôm ấy trở thành ám ảnh cả đời đối với Hạnh — người phụ nữ 27 tuổi vừa sinh mổ được 5 ngày, vết mổ còn chưa kịp khô, chân còn run rẩy vì mất máu. Đáng lẽ lúc này cô phải được nằm trên giường ấm, có chồng chăm, mẹ chồng hỏi han, cả nhà quây quần. Nhưng không.
Đón cô ở cửa chỉ có lạnh lẽo, nước mưa và sự tàn nhẫn.
Tín — chồng cô — mở toang cửa, ném túi đồ tã lót ra giữa sân như quăng rác. Ánh mắt anh ta đầy căm ghét:
— “Đồ đàn bà vô dụng. Mày cản trở cuộc sống của tao đủ rồi. Cút khỏi nhà!”
Bên cạnh anh ta, Như — tiểu tam trẻ hơn cô 6 tuổi, môi đỏ chót, váy ngủ chưa kịp kéo kín — dựa vào vai anh ta, cười mỉa:
— “Ở cữ mà cái mặt như bóng vía, nhìn phát ớn. Anh đuổi đi đúng rồi.”
Hạnh ôm con vào lòng, giọng run rẩy vì lạnh lẫn đau:
— “Em mới mổ được 5 ngày… Con còn chưa rụng rốn… Anh nỡ lòng…”
Tín quát:
— “Tao đã bảo rồi! Từ giờ Như là vợ tao. Còn cô… biến.”
Một cơn gió tạt vào người Hạnh, lạnh đến muốn ngã quỵ. Nhưng thứ đau hơn chính là sự phản bội tàn độc của chồng.
Cô loạng choạng bước ra cổng.
Không ai đỡ.
Không ai gọi lại.
Phía sau, tiếng cười của tiểu tam và chồng cô vẫn vang lên như những mũi dao đâm thẳng vào tim.
Hạnh không biết rằng, chỉ 48 giờ sau, chính người đàn ông đó sẽ gào khóc trong tuyệt vọng.
1. ĐÊM LẠNH, ĐƯỜNG VẮNG, NGƯỜI MẸ TRẺ KIỆT SỨC
Gió thốc từng cơn vào mặt. Mưa làm áo cô dính bết, lạnh buốt.
Đứa bé trong tay khóc thét vì đói, vì lạnh.
Hạnh vừa đi vừa khóc, mắt mờ dần.
Đến khi chân không còn nhấc lên được nữa, cô ngồi sụp xuống dưới mái hiên của một cửa tiệm đã đóng cửa. Cô ôm con vào lòng, mở áo khoác, che cho con khỏi gió.
— “Con… cố lên… mẹ xin lỗi…”
Mí mắt cô nặng trĩu.
Đúng lúc tưởng như sắp ngất đi, một chiếc ô được che lên đầu cô.
Một giọng nói quen thuộc, run run:
— “Trời ơi… con gái của ba…”
Hạnh ngẩng lên.
Là ba cô — ông Thực — Bí thư Tỉnh ủy mới nghỉ hưu.
Chỉ cần thấy vết mổ còn rỉ máu, thân hình tiều tụy, đứa bé tím tái trong tay con gái, mặt ông chuyển từ sửng sốt sang uất hận chỉ trong vài giây.
— “Tín… nó làm cái gì với con tôi vậy?”
Hạnh bật khóc như một đứa trẻ.
— “Ba ơi… nó đuổi con… vì nó muốn cưới Như…”
Ông Thực ném chiếc ô xuống đất, bế con gái lên như bế một cành cây khô:
— “Lên xe. Ba lo hết.”
Hạnh không biết rằng, từ khoảnh khắc đó, một cơn bão thực sự đã nổi lên.
2. 48 GIỜ Ở NHÀ MỚI — VÀ KẺ PHẢN BỘI BẮT ĐẦU TRẢ GIÁ
Ông Thực đưa Hạnh vào bệnh viện tư lớn nhất tỉnh.
Y bác sĩ cúi đầu chào.
Một phòng VIP lập tức được mở.
Y lệnh ưu tiên được ký liên tục.
Vết mổ của cô đã nhiễm trùng nhẹ vì bị lạnh quá lâu.
Đứa bé bị hạ thân nhiệt.
Chỉ cần chậm một chút thôi… hậu quả không dám tưởng tượng.
Trong khi đó, ở nhà Tín…
Tiểu tam Như đang đắp mặt nạ nằm xem phim, còn Tín thì uống bia xem bóng đá. Không ai biết chuyện đang ập đến.
Đêm đó.
Cửa nhà Tín bị đập rầm rầm.
Khoảng 15 người mặc thường phục, dáng người cao lớn, bước vào đầy khí thế.
— “Anh Tín, mời anh lên làm việc.”
Tín tái mặt:
— “Tôi… tôi làm gì?”
— “Anh sẽ biết khi gặp người nộp đơn.”
Họ không nói thêm lời nào, còng tay anh ta ngay trước mặt tiểu tam.
Như hoảng loạn hét lên:
— “Các anh làm gì vậy? Tín là người lương thiện!”
Một người quay lại, nói nhỏ đủ cho cô nghe:
— “Mẹ con cô nên cầu trời cho gia đình bên vợ anh ta nhẹ tay.”
Hai từ “gia đình” khiến Như đứng chết trân.
3. CUỘC CHẠM MẶT ĐỊNH ĐOẠT SỐ PHẬN
Sáng hôm sau.
Tín được đưa vào một phòng tiếp khách của cơ quan Công an tỉnh. Anh ta ngơ ngác, tay run lẩy bẩy.
Ông Thực bước vào.
Tín đứng bật dậy:
— “Ba… ba đến để giúp con phải không?”
Bố vợ từng xưng ba — nhưng hôm nay ông lạnh như thép.
— “Tôi không còn là ba cậu.”
Chỉ một câu khiến Tín ngã sụp xuống ghế.
Ông đặt trước mặt anh bản sao camera, ghi rõ cảnh:
-
Tín đuổi vợ mới sinh ra giữa trời mưa
-
Tiểu tam cười nhạo, xúi giục
-
Vợ ôm con mấy ngày tuổi loạng choạng đi ra cổng
Ông nhìn thẳng vào Tín:
— “Nếu đêm đó con gái tôi chết lạnh… nếu cháu ngoại tôi xảy ra chuyện… thì cậu và con bé kia đã không còn ngồi đây.”
Tín run không đứng nổi:
— “Con… con sai rồi. Ba tha cho con…”
— “Tôi chỉ muốn hỏi: khi cậu đuổi con gái tôi ra khỏi nhà, cậu có nghĩ đến ai không?”
Tín im lặng, môi tím tái.
Ông Thực gằn từng chữ:
— “Cậu sẽ phải trả giá — đúng luật.”
4. TRƯỚC CỔNG BỆNH VIỆN — KẺ PHẢN BỘI QUỲ XUỐNG
Hạnh sau hai ngày dưỡng thương đã tỉnh táo hơn.
Cô vẫn cố nhắc:
— “Ba đừng làm quá. Con chỉ muốn nuôi con bình yên…”
Ông Thực vỗ vai con:
— “Ba không phá đời ai. Tất cả là tự nó chọn.”
Buổi chiều hôm ấy…
Tín lần đầu tiên xuất hiện trước cổng bệnh viện.
Anh ta quỳ gối giữa cổng, mặc mưa, mặc người đi lại đông đúc, khóc đến sưng cả mắt.
— “Hạnh ơi! Anh xin em! Cho anh gặp con! Anh lỡ dại! Anh ngu!”
Nhưng Hạnh chỉ ôm con, đứng từ cửa kính nhìn ra.
Bên cạnh cô, ông Thực nói nhỏ:
— “Con muốn ra gặp nó không?”
Hạnh nhìn người đàn ông đã phản bội mình khi yếu nhất.
Nhìn cảnh anh quỳ — nhưng cô không thấy thương.
Cô chỉ thấy đau… và tỉnh táo.
Hạnh lắc đầu:
— “Con gặp để làm gì? Người như anh ta… đâu còn tư cách làm ba.”
Ông Thực gật đầu, vòng tay che cho con gái:
— “Đi thôi con.”
Tiếng khóc của Tín vang lên phía sau:
— “Hạnh! Anh hối hận rồi! Đừng bỏ anh! Hạnh ơi!”
Nhưng cô không ngoảnh lại.
5. CÁI KẾT CHO KẺ PHẢN BỘI
Tiểu tam Như thấy Tín bị bắt giữ nên vội chạy đến bệnh viện.
Cô ta vừa đến nơi thì thấy cảnh Tín đang quỳ, còn Hạnh được người nhà đón vào xe.
Như hét lên:
— “Anh Tín! Đừng bỏ em! Em có thai rồi!!!”
Tín quay lại, nhìn Như như nhìn một cục nợ:
— “Biến đi!! Tao đã mất tất cả… vì mày!”
Như chết đứng.
Cùng lúc đó, tỉnh gửi quyết định xử lý:
-
Tín bị đình chỉ công tác vì hành vi bạo hành gia đình
-
Bị phạt hành chính và buộc rời khỏi căn nhà đã đăng ký quyền sở hữu chung
-
Toàn bộ quyền nuôi con và tài sản thuộc về Hạnh
Tín mất nhà, mất việc, mất cả danh dự xã hội.
Ba mẹ anh cũng từ mặt vì quá xấu hổ.
Còn Như?
Cô ta chạy theo Tín nhưng bị anh xô thẳng xuống nền, hét:
— “Cút! Tao thua rồi, cuộc đời tao nát rồi! Tao hối hận rồi!”
6. HẠNH PHÚC MỚI — VÀ BÀI HỌC KHẮC CỐT
Ba tháng sau, Hạnh dọn về sống cùng bố mẹ, mở một cửa hàng nhỏ bán đồ mẹ và bé — thứ cô thích từ lâu.
Cô khỏe mạnh hơn, tinh thần vững vàng hơn.
Đứa con ngày càng cứng cáp.
Ông Thực yêu cháu như vàng.
Một buổi chiều, khi đang bế con, Hạnh chợt thở dài:
— “Con từng nghĩ không có Tín thì mình chết mất… Nhưng hóa ra… không có anh ta, mẹ con mình sống còn tốt hơn.”
Ông Thực cười hiền:
— “Đàn ông tử tế sẽ không bao giờ để vợ mới sinh chịu một giọt mưa nào.”
Hạnh gật đầu.
Và câu chuyện khép lại bằng hình ảnh một người mẹ mạnh mẽ, bình yên bước tiếp — còn kẻ phản bội thì sống trong ân hận suốt đời.





