CH;ẤN Đ;ỘNG ĐÁM CƯỚI: CÔ DÂU BỊ CHÚ RỂ H;ÃM H;ẠI NGAY TRƯỚC QUAN KHÁCH – SỰ THẬT PHƠI BÀY KHIẾN AI CŨNG S;ỐC
Tiệc cưới tại khách sạn H.A chiều hôm đó rực rỡ đến choáng ngợp. Cả sảnh sự kiện rộng lớn được trang trí bằng hàng ngàn bông hồng trắng và ánh đèn pha lê lung linh. Một sự kiện sang trọng bậc nhất thành phố, được bố mẹ cô dâu – chủ chuỗi bất động sản nổi tiếng – chi mạnh tay.
Quan khách kéo đến đông nghịt. Đám cưới này người ta trông đợi không chỉ vì sự xa hoa, mà còn vì chuyện tình 5 năm tưởng như cổ tích của Mai và Tuấn.
Ai cũng tưởng đôi trẻ yêu nhau chân thành, giản dị.
Chỉ duy nhất một người biết… mọi thứ không đẹp như thế.
Và người đó đang tiến gần đến sự thật từng phút một.
HẬU TRƯỜNG NÁO LOẠN
10 phút trước lễ cưới, hậu trường bỗng vang lên tiếng la nhỏ nhưng đầy hoảng loạn.
“Buông tôi ra! Cứu… cứu…”
Tiếng hét bị bóp nghẹn, biến mất.
Nhân viên trang điểm giật mình chạy đến thì cửa khóa trái. Bên trong, Mai bị ép sát vào bàn trang điểm, lưng cô run lên từng hồi.
— Anh… anh bị gì vậy Tuấn? Đây là ngày của chúng ta mà!
Tuấn nhếch mép, gương mặt vốn hiền lành nay trở nên lạnh lẽo như đá.
— Ngày của chúng ta? Em nghĩ nhiều quá đấy Mai. Hôm nay là ngày anh lấy lại những gì anh xứng đáng có.
— Anh nói cái gì vậy?
Tuấn giơ chiếc điện thoại lên. Màn hình hiển thị camera giấu kín hắn đặt trong căn hộ của Mai suốt nhiều tháng.
Mai tái mặt.
— Anh… anh lén lắp camera trong nhà tôi?
— Nhà của em, nhưng tương lai là của chúng ta. Anh chỉ muốn chắc chắn em không làm gì sau lưng anh.
— Anh… anh điên rồi!
Tuấn dí sát màn hình vào mặt cô:
— Ký vào đây đi, tờ giấy uỷ quyền tài sản nhà ngoại. Đơn giản thôi. Sau đám cưới, em vẫn là cô dâu đẹp của anh. Còn nếu không…
Hắn bấm mở một đoạn video.
Cảnh Mai thay đồ trong phòng ngủ.
Mai hét lên: — KHÔNG ĐƯỢC MỞ! Tuấn! Anh biến thái vừa thôi!
Tuấn cười nhạt:
— Anh chỉ cần đúng một cú chạm gửi video này vào nhóm chat gia đình em. Cô tiểu thư lá ngọc cành vàng như em sẽ bốc hơi danh dự trong 1 giây.
Nước mắt Mai trào ra.
— Anh yêu tôi… chẳng lẽ chỉ vì tiền?
Tuấn ngả người ra ghế, nhún vai:
— Tình yêu đẹp đấy. Nhưng tiền đẹp hơn. Nhà em giàu như vậy… anh phải có phần chứ.
Mai mềm nhũn.
Cô run rẩy nhìn tờ giấy uỷ quyền tài sản mà Tuấn đưa sát vào mặt.
Hắn tưởng cô sắp gục.
Nhưng hắn không biết…
Ngoài cửa, có người đã nghe toàn bộ.
Một người đủ quyền lực để biến đám cưới sang trọng này thành địa ngục của hắn.
CÁNH CỬA BẬT MỞ
Cạch.
Cửa phòng bật mở mạnh đến mức gần rơi bản lề.
Mai giật nảy mình. Tuấn võ mặt lại, định chửi:
— Ai cho phép—
Giọng nói dội thẳng vào mặt hắn:
— TAO CHO PHÉP!
Người đàn ông xuất hiện ở ngưỡng cửa cao lớn, uy nghi, bộ quân phục thẳng tắp với cầu vai lấp lánh.
Đại tá Lâm – bố của Mai.
Tất cả như chết lặng.
Mai ú ớ: — Ba…?
Tuấn trắng bệch như vừa thấy thần chết.
Đại tá Lâm bước vào, ánh mắt như lưỡi dao lạnh:
— Tao nghe đủ rồi. Tao nghe từng chữ mà mày ép con gái tao… ký giấy tước tài sản. Mày nghĩ tao để mày làm rể vì tình yêu hả?
Tuấn lắp bắp:
— Cháu… cháu chỉ…
— Chỉ HÃM HẠI con gái tao trong ngày cưới của nó?
RẦM!
Bàn tay Đại tá đập xuống bàn mạnh đến mức gương trang điểm rung bần bật.
Mai bật khóc, chạy vào người ba:
— Con sợ quá… ba ơi…
Đại tá Lâm vòng tay ôm con gái, vỗ lưng cô, giọng trầm nhưng đầy uy quyền:
— Không sao. Có ba ở đây rồi. Không ai làm hại con thêm được nữa.
Sau đó ông quay lại nhìn Tuấn:
— Mày thật sự nghĩ tao không biết mục đích của mày? Tao để yên để xem mày diễn được tới đâu.
Tuấn lùi lại, mồ hôi túa ra như tắm.
— Cháu… cháu yêu Mai mà bác…
— Yêu cái đầu mày. Nhà tao điều tra hết rồi. Công ty mày nợ như chúa Chổm, cặp kè với 2-3 con bồ khác, còn khoe rằng lấy được Mai là trọn đời không phải làm gì nữa.
Toàn thân Tuấn rụng rời.
— Và còn cái này… — Đại tá giơ điện thoại lên — …camera giấu kín trong nhà con tao? Mày định quay lén để uy hiếp nó cả đời à?
Tuấn gần như khuỵu xuống.
— Bác… bác nghe con giải thích…
— MÀY LÀM BẢN THÂN MÀY HẾT ĐƯỜNG GIẢI THÍCH RỒI.
HÔN TRƯỜNG HỖN LOẠN
Đại tá Lâm nắm tay Mai kéo ra sảnh cưới. Tất cả khách khứa đang đứng chờ. MC chuẩn bị tuyên bố lễ bắt đầu. Nhạc dạo vang lên.
Nhưng khi hai cha con xuất hiện, cả khán phòng dậy sóng.
Mẹ của Tuấn hốt hoảng chạy lên:
— Cháu rể đâu? Sao chưa ra?
Đại tá Lâm không nói gì, chỉ giơ tay. Hai người thuộc lực lượng an ninh của ông lập tức kéo Tuấn ra khỏi hậu trường.
Tuấn mặt cắt không còn giọt máu, tay bị giữ chặt.
Cả hội trường rúng động.
Một vị khách hỏi:
— Có chuyện gì vậy Đại tá?
Lâm chỉ nói gọn:
— Hôm nay không còn lễ cưới nào nữa. Gia đình tôi hủy hôn. Còn người đàn ông này… sẽ bị xử lý theo đúng pháp luật.
Mẹ Tuấn gào lên:
— Anh nói năng vừa phải! Con trai tôi là chú rể! Sao lại bắt nó?
Đại tá Lâm cáu:
— Vì nó dám quay lén con gái tôi, dọa tung clip để ép ký giấy chuyển nhượng tài sản. Bà muốn tôi nói rõ hơn không?
Cả sảnh cưới dậy tiếng xì xào.
Một cô gái trẻ – tình nhân bí mật của Tuấn – đứng chôn chân, mặt trắng bệch. Mai nhìn thấy nhưng không còn cảm xúc gì nữa.
Mai khụy người vào vai ba, khóc nghẹn:
— Ba… con sợ…
— Con phải cảm ơn cậu bé phục vụ ở đây đó. Chính nó thấy thằng Tuấn lén đưa người lạ vào hậu trường nên báo cho ba. Ba mới kịp tới.
Mai nấc lên, siết chặt lấy ông.
Tuấn không ngờ… âm mưu tinh vi cả năm trời lại bị phá hỏng bởi một chi tiết nhỏ như thế.
KẾT CỤC NHỤC NHÃ
Tuấn bị áp giải khỏi hôn trường giữa hàng trăm ánh mắt kinh ngạc và khinh bỉ.
Cô bồ chạy theo nhưng bị bảo vệ chặn lại. Mẹ Tuấn ngồi bệt xuống đất, khóc lóc.
Đại tá Lâm tuyên bố với toàn hội trường:
— Tôi xin lỗi quý vị. Nhưng tôi bảo vệ con gái tôi trước. Thằng này sẽ bị khởi tố vì hành vi xâm phạm quyền riêng tư và cưỡng ép tài sản. Nhà tôi chịu mọi trách nhiệm pháp lý và cả chi phí hôn lễ hôm nay. Một lần nữa xin lỗi.
Quan khách đồng loạt đứng lên vỗ tay.
Không phải vì hủy cưới.
Mà vì cách ông đứng lên bảo vệ con gái một cách đường đường, chính đáng và đầy khí phách.
Còn Mai… cô được đưa về phòng nghỉ, bác sĩ riêng đến chăm sóc vì cô gần như suy sụp.
Khi tỉnh lại, cô kể trong tiếng nấc:
— Con chỉ… muốn yêu một người bình thường. Ai ngờ…
Đại tá Lâm vuốt tóc con gái:
— Mai, lỗi không phải ở con. Lỗi ở người đàn ông đó. Nhưng con yên tâm… Cánh cửa này đóng lại, rồi một cánh cửa tốt hơn sẽ mở ra.
Mai gục đầu vào vai ba, mệt mỏi nhưng nhẹ nhõm.
Vì ít nhất…
Ngày hôm đó cô đã thoát khỏi một cuộc hôn nhân sẽ hủy hoại cuộc đời mình.
Và sự thật được phơi bày giữa hôn trường—
để tất cả đều nhớ rằng:
Không phải ai mặc vest, cầm nhẫn, đứng trên sân khấu… cũng xứng làm chồng.





