Cắп Răпg Cướι Ôпg Lão Bằпg Tuổι Bṓ Để Trả Nợ CҺo Gιa ĐìпҺ, Cȏ Gáι Trẻ PҺát Hιệп Bí Mật Độпg Trờι Ngaү Troпg Ngàү Cướι

Cắп Răпg Cướι Ôпg Lão Bằпg Tuổι Bṓ Để Trả Nợ CҺo Gιa ĐìпҺ, Cȏ Gáι Trẻ PҺát Hιệп Bí Mật Độпg Trờι Ngaү Troпg Ngàү Cướι


1. Khởi đầu của một cuộc hôn nhân không tình yêu

Đêm cuối cùng trước ngày cưới, Hạ Vy ngồi lặng trong căn phòng trọ chật chội. Cô gái 22 tuổi, lưng áo thấm mồ hôi, bàn tay run rẩy nắm chặt tờ giấy vay nợ đỏ lòm dấu mực:

364 triệu.

Chỉ một con số ấy đủ kéo cả gia đình cô xuống đáy tuyệt vọng. Cha cô bệnh thận mạn, mẹ làm nghề rửa chén thuê, hai em còn đang tuổi ăn học… Căn nhà nhỏ đã bị chủ nợ đến xiết lần thứ ba.

Giữa lúc ấy, người ta đưa ra lời “đề nghị”:
Cưới ông Hòa – 58 tuổi, một chủ doanh nghiệp giàu có.
Ông ta đang góa vợ, cần người “chăm sóc, bầu bạn”.
Và đổi lại, toàn bộ số nợ sẽ được xóa.

Không ai hỏi Vy có muốn hay không.
Người cha ốm yếu nhìn con gái bằng đôi mắt van nài.
Người mẹ ôm mặt khóc.
Vy ký.

Như một bản án.


2. Đám cưới không hoa

Đám cưới diễn ra trong căn biệt thự lớn nhưng không khí lạnh lẽo đến mức cả nhiếp ảnh gia cũng thừa nhận:

“Cô dâu nhìn như đang đưa tang.”

Chú rể – ông Hòa – vẫn lịch sự, vẫn nở nụ cười hiền, nhưng ánh mắt ông ta… trống rỗng. Lạnh. Không hề có chút vui mừng của người vừa cưới vợ trẻ.

Khách mời xì xào:
“Thằng con trai đâu? Sao không có mặt?”
“Nó từng đánh nhau với cha vì chuyện tài sản đó…”

Đến lúc lên xe hoa, Vy bất ngờ thấy ông Hòa trượt tay đánh rơi hộp nhẫn. Ông cúi xuống nhặt, và chỉ trong một khoảnh khắc rất nhỏ…

Bàn tay ông run bần bật.

Không giống bệnh già.
Giống… sợ hãi.


3. Đêm tân hôn – và cánh cửa đáng sợ

Căn phòng ngủ lớn khóa trái. Vy đứng bên giường, tay nắm chặt mép váy cưới. Cô đã chuẩn bị tinh thần phải chịu đựng mọi thứ.

Nhưng ông Hòa chỉ rót một ly rượu, đưa cho cô:

“Con… à, Vy. Cháu uống chút cho dễ ngủ.
Ngủ đi. Không ai chạm vào cháu đâu.”

Ông gọi cô là “cháu”.
Không phải “vợ”.

Vy run lên: “Sao… sao chú lại…”

Ông Hòa đưa mắt nhìn xuống nền nhà, giọng khàn:

“Chú xin lỗi. Cháu không nên ở đây.”

Nói xong, ông lấy chìa khóa mở cánh cửa gỗ đối diện giường.
Một cánh cửa mà trước đó Vy cứ nghĩ là phòng thay đồ.

Thế nhưng sau cánh cửa ấy là một căn phòng tối om.
Lạnh.
Không có hơi người.

Vy nhìn thoáng thấy bóng một người phụ nữ trong khung ảnh đặt trên bàn – khuôn mặt bị che bởi một vệt bút mực đen gạch chéo.

Cô rùng mình hỏi:

“Đây… là phòng của ai?”

Ông Hòa im lặng rất lâu rồi nói:

“Vợ cũ của tôi.
Cô ấy chết ở chính căn nhà này.”

Tim Vy lạnh toát.


4. Dấu vết bất thường

Ba ngày sau đám cưới, ông Hòa nhập viện vì lên cơn đau tim. Con trai ông – Duy, 28 tuổi – xuất hiện.

Ngay khi gặp Vy, ánh mắt Duy đầy ác cảm:

“Cô là vàng mười của bố tôi à?
Hay là công cụ để dụ thằng già đó ký giấy chia sản?”

Vy im lặng, nhưng trực giác cô bật cảnh báo:
Người đàn ông này nguy hiểm.

Hôm thăm bệnh, Vy đứng ngoài phòng nghe lén.
Bác sĩ nói nhỏ với y tá:

“Thuốc ngủ liều cao trong máu ông ấy vẫn chưa giảm.
Nếu ai đó cho uống liên tục… sẽ nguy hiểm.”

Vy choáng.
Ông Hòa không hề uống thuốc từ tay cô—vậy ai đã làm?


5. Hành lang bí mật

Tối hôm đó, Vy quay lại căn phòng có ảnh người vợ cũ. Cô muốn tìm hiểu sự thật. Mùi nấm mốc và mùi thuốc sát trùng phảng phất.

Khi bật đèn lên, Vy phát hiện:

  • Dưới gầm giường là vệt cào dài như dấu giằng xé.

  • Bên mép tường có cửa nhỏ – giống lối kỹ thuật dẫn sang phòng khác.

  • Trong ngăn tủ khóa là một cuốn nhật ký đẫm nước.

Cô lén mở.

Những trang chữ nguệch ngoạc:

“Hòa ơi, con mình nói nó sợ…
Nó bảo có người theo dõi nó ban đêm…”

“Tôi nghe tiếng bước chân ngoài hành lang, nhưng Hòa ngủ rồi…”

“Nếu tôi chết, chắc chắn không phải tai nạn.”

Vy rụng rời.

Người vợ cũ… đã để lại lời trăn trối?


6. Sự thật bị khóa 10 năm

Vy tìm đến người giúp việc lớn tuổi, bà Loan, người gắn bó lâu năm với gia đình ông Hòa.

Sau khi do dự, bà Loan nói:

“Cô vợ cũ chết vì rơi từ cầu thang. Công an kết luận tai nạn.
Nhưng cô ấy từng nói bị theo dõi… từng sợ hãi cực độ.”

Vy hỏi: “Người theo dõi là ai?”

Bà Loan nhìn quanh rồi nói khẽ:

“Cậu Duy.”

Vy sững người.
Duy – người con trai đang nhìn Vy bằng ánh mắt thù địch – từng là nghi phạm?

Bà Loan kể thêm:

“Sau cái chết đó, ông Hòa sống như người tàn phế.
Cậu Duy bỏ nhà đi 7 năm, đến khi thiếu tiền mới quay về.
Từ lúc cô về đây, tôi thấy cậu ấy hay theo dõi cô…”

Những mảnh ghép xếp lại:

  • Ông Hòa run sợ.

  • Duy căm ghét cô.

  • Vợ cũ chết bất thường.

  • Ai đó cho ông Hòa uống thuốc ngủ.

Vy bắt đầu nghi ngờ:
Gia đình này đang che giấu một tội ác.


7. Ngày ông Hòa tỉnh lại – và lời thú tội bất ngờ

Một đêm mưa lớn, điện thoại của Vy đổ chuông.
Ông Hòa gọi, giọng thều thào:

“Con đừng… ở trong nhà. Nguy hiểm.”

Cô hỏi gấp: “Ai nguy hiểm? Là Duy phải không?”

Im lặng.

Rồi ông nói một câu khiến Vy nghẹn:

“… Chính tôi.”

Cô chết lặng.
Ông Hòa thở nặng nề bên kia:

“Tôi không xứng đáng có vợ… không xứng đáng có hạnh phúc…
Vợ trước của tôi chết vì cứu tôi.
Cô ấy bị ngã vì cố giữ tôi lại khi tôi say…
Không phải tai nạn, không phải ai giết.
Là lỗi của tôi.”

Vy không tin nổi.
Vậy nhật ký thì sao?
Với những dòng “có người theo dõi tôi”?

Ông Hòa tiếp tục:

“Cô ấy không viết mấy dòng đó.
Là… Duy viết.
Nó ghét mẹ nó. Ghét cả tôi.
Nó muốn đổ lỗi cho tôi để chiếm tài sản.”


8. Mảnh ghép cuối cùng

Ngay lúc đó, cửa phòng Vy bật mở.

Duy đứng đó, ánh mắt điên loạn.

“Cô tìm hiểu nhiều quá rồi, Vy.”

Hắn lao đến. Vy chạy ra hành lang thì bị hắn túm tóc kéo lại. Hắn đẩy cô vào bức tường:

“Tao đã mất 10 năm để dồn bố đến đường cùng.
Tao không để một đứa như mày phá hỏng!”

Vy hét lên.
Đúng lúc:

BẮC!
Một tiếng nổ lớn.

Ông Hòa, người vừa trốn viện về, đứng ở cửa, tay cầm khẩu súng bắn đạn cảnh báo (loại hợp pháp dùng trong huấn luyện bảo vệ). Ông run rẩy nhưng hét lên:

“Duy! Dừng lại!”

Duy cười điên dại:
“Bố tưởng bố còn đáng để tôi sợ à?”

Hắn lao tới.
Giữa lúc hỗn loạn, Vy giật mạnh tay vịn cầu thang để giữ thăng bằng—và cả hai cha con xô vào nhau.

Duy trượt chân.
Ngã mạnh xuống bậc thang đá.

Tiếng gãy vang lên khô khốc.


9. Kết thúc – và công lý hé mở

Kết quả điều tra sau đó:

  • Duy chính là người viết giả nhật ký để đổ tội cho cha.

  • Chính hắn cho ông Hòa uống thuốc ngủ liều cao suốt nhiều tháng.

  • Hắn lên kế hoạch lấy hết tài sản sau khi cha chết.

  • Cô vợ cũ không bị giết – chỉ là tai nạn thực sự.

Còn Vy…
Cô được minh oan hoàn toàn, được tòa giải hôn vì hôn nhân ép buộc.

Ông Hòa tìm gặp Vy lần cuối.

Ông nói khẽ:

“Chú không xin cháu tha thứ.
Chú chỉ xin… cháu sống cuộc đời mà cháu đáng được sống.”

Vy cúi đầu, lần đầu tiên nhìn người đàn ông ấy không phải bằng nỗi sợ, mà bằng sự cảm thông:

“Chú cũng vậy.”


10. Lời kết – một câu chuyện đầy bóng tối nhưng vẫn còn ánh sáng

Vy rời căn biệt thự, bỏ lại sau lưng cuộc hôn nhân không tình yêu, không tự do, không tuổi trẻ.

Nhưng cô đã tìm được:

  • Sự thật

  • Sự dũng cảm

  • Và con đường của chính mình

Trong một thế giới đầy mưu mô và tội lỗi, chỉ có đối diện sự thật mới giải thoát được con người.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!