Màn hình hiện lên khuôn mặt Hoàng, gầy hơn ngày xưa, đôi mắt sâu hơn và buồn hơn. Anh đứng giữa căn gác trọ cũ, nơi chúng tôi từng sống chung bốn tháng khi còn sinh viên.

Màn hình hiện lên khuôn mặt Hoàng, gầy hơn ngày xưa, đôi mắt sâu hơn và buồn hơn. Anh đứng giữa căn gác trọ cũ, nơi chúng tôi từng sống chung bốn tháng khi còn sinh viên.

Ngày tôi lên xe hoa, trời Sài Gòn không nóng, không lạnh, chỉ hơi mờ sương sương. Các góc riêng biệt để đưa ra bên ngoài đám cưới, phía xa bụi bụi phố như tan vào không khí. Tôi kéo khăn đi xuống, nhìn mình trong khung xương lần cuối. Cả đời tôi, chưa bao giờ tưởng tượng giây phút làm dâu sẽ có nhiều điều lạ lùng.

 Không phải vui mừng. Mà là bình yên đến đáng sợ.

Tôi sắp cưới Minh — người đàn ông tử tế, trâu tĩnh, tôn trọng tôi. Không phải vì tôi yêu anh nhất, mà vì anh an toàn nhất. Diễn đàn đám cưới này diễn ra quá nhanh, chỉ sau một năm quen biết. Ai cũng bảo tôi may mắn. Tôi cũng tự thuyết phục mình như thế.

 

 

Mọi thứ đều đều ở đó. Hoa cưới đã được cài đặt. Váy trắng đã được mặc định cho người dùng. Tiệc cưới đầy đủ của họ. Chúng tôi chỉ còn thiếu lời tuyên bố trở thành vợ chồng.

 

 

Tôi đi qua hai hàng ghế, từng bước. Tiếng nhạc vang lên nhẹ nhàng.

Rồi điện thoại trong túi xách của tôi bước lên.

 

 

Chỉ một thông báo. Tên người gửi đòn tấn công vào mắt tôi như vết nứt ngang đòn tấn công:

“Hoàng gửi 1 video.”

 

 

Hoàng. Người tình đầu, người quỳ gối xin tôi kết hôn, người tôi bỏ lại không một lời giải thích nào. Chúng ta chia tay hai năm trước, không gặp lại, không liên lạc, không nhắc đến nhau. Đoạn tình huống đó tôi đã chôn tử tế, hóa tro trong một đoạn ký ức.

 

 

Vậy mà hôm nay, đúng ngày cưới.

Tay tôi chạy lên. Tôi mở.

 

 

Video dài đúng hai phút.

Tôi không làm dự phòng, không cân nhắc. Play chỉ được nhấn đơn giản.


00:00 – 00:05

 

 

Màn hình hiện lên khuôn mặt Hoàng, gầy hơn ngày xưa, đôi mắt sâu hơn và buồn hơn. Anh đứng giữa căn gác trọ cũ, nơi chúng tôi từng sống chung bốn tháng khi còn sinh viên.

 

 

Phía sau anh là bức tường, nơi tôi từng vẽ đơn giản con mèo ôm nhau.

Giọng anh háo hức:

 

 

“Anh không đến đám cưới. Anh chỉ muốn nói một lần cuối cùng.”


00:06 – 00:28

 

 

Hình ảnh chuyển sang Chiếc hộp gỗ quen thuộc. Cái hộp mà tôi nghĩ anh đã bỏ từ lâu. Anh mở nó ra, từng bước thực hiện đồ thị:

 

 

— Một con búp bê bé nhỏ tôi tặng anh ngày kỷ niệm 100 ngày yêu nhau.
— tôi viết: ‘Hoàng, mai này dù đời có đưa đưa, chúng tôi vẫn sẽ nắm tay nhau về nhà.’
— Và nhẫn bạc đôi, khắc chữ “H&H”.

 

 

Hoàng đặt từng món đồ lên bàn làm việc.

“Anh giữ tất cả. Vì đó là những bằng chứng thứ mình từng yêu anh hơn bất kỳ ai.”


00:29 – 00:59

Cảnh báo tiếp theo là đoạn video anh quay tôi ngủ, tóc rối, khía cạnh chút trang điểm. Anh cười:

“Em luôn đẹp nhất khi nói cố ra mình ổn.”

Tôi đứng giữa đường. Nhạc vẫn vang. Minh nhìn tôi mỉm cười dịu dàng sau lớp khăn voan.

Tim tôi đập nhịp.


01:00 – 01:28

Hoàng bước ra sân thượng, nơi chúng tôi từng ngồi uống bia, nhìn thành phố.

“Có lẽ em sẽ không trở lại, và có lẽ em đã tìm được người xứng đáng hơn anh. Anh không cần em Hận. Chỉ muốn nói một điều…”

Anh ta tăng lên. Bầu trời phía sau mống mắt.


01:29 – 02:00

“Anh vẫn yêu em. Hai năm, anh chưa từng dừng lại. Nếu một ngày em muốn quay về, trong bao nhiêu ngày tháng sau này, chỉ cần một lần thôi, anh vẫn sẽ mở cửa.”

Màn hình tăng dần rồi tắt.

Hai phút. Vừa đủ để giật tung tất cả những gì tôi đang giấu.


Tôi giải quyết vấn đề từ đầu.

Mọi người nhìn tôi thoáng chốc. Minh mày mày, nhưng vẫn giữ bình tĩnh:

— Em sao vậy?

Tôi không trả lời. Tôi bước xuống sân khấu, đi thẳng ra ngoài. Mặc dù tiếng gọi, mặc định những ánh mắt, mặc định mọi thứ đang tan vỡ.

Ngoài trời gió mạnh. Tôi chạy trong bộ váy cưới, giẫm lên chính cuộc đời mình. Nắng mặt trời lên, tôi không phản đối.

Tôi đến chỗ Hoàng.


PHẦN 2: LƯU Ý TA SAI TỪ ĐÂU?

Hoàng bước ra mở cửa khi tôi thấy điều đó.

Không cần giải pháp nào cả.

Không cần chuỗi nào.

Tôi chỉ lao vào ôm anh.

Tôi hoàn toàn đến điểm cuối cùng. Lâu lắm rồi tôi mới thấy an toàn như vậy.

— Em đến rồi, — Hoàng thì thầm. — Cuối cùng thì em cũng đến.

Chúng tôi ngồi xuống căn hộ cũ. Căn phòng thuộc tính như chưa từng xa nhau. Tôi nhìn anh rất lâu.

— Tại sao anh gửi video đó? – Tôi hỏi.

Hoàng thở ra:

— Vì anh biết em chưa bao giờ quên chúng ta.

Tôi nhớ mắt. Nỗi sợ hãi cũ quay về. Một thời gian dài chúng tôi yêu nhau như chết đi sống lại, yêu thích sự cứng rắn lẫn nhau. Gia đình phản đối, công việc không ổn định, hai cái nghèo và vào nhau, con tim chật hẹp kinh thương.

Tôi rời đi vì quá mệt mỏi. Vì tôi tưởng tượng tình yêu như vậy không thể đi đến cuối đời.

Hoàng cầm tay tôi:

— Nếu bây giờ em chọn anh, anh sẽ lo cho em. Dù có chuyện gì.

Tôi nhìn sâu vào mắt anh. Vẫn là người đàn ông tôi từng yêu nhất. Nhưng anh không còn là Hoàng cũ. Và tôi thì không còn là những đứa con gái mơ mộng rằng yêu là đủ.

Tôi hỏi nhẹ:

— Anh nghĩ tình yêu một mình anh có thể cứu được tất cả sao?

Hoàng im lặng.

Tôi đứng dậy, nhìn lại căn hộ một lần nữa. Từng kỷ niệm ùa về như sóng: tiếng cười, tiếng ồn ào, những cái ôm, những lần thất bại, lần chia tay.

 

 

Tôi nắm tay anh.

— Em cũng chưa bao giờ ngừng yêu anh. Nhưng…

Tôi nhìn sâu vào mắt anh, chậm rãi:

— Tình yêu của họ ta chỉ đẹp khi nó quá khứ.

Hoàng nhân.

— Chúng ta từng lựa chọn nhau ở bên trái tim. Nhưng để đi trong suốt đời với nhau… phải chọn bằng lý trí. Hai năm qua em đã hiểu điều đó.

Nước mắt đầy trong mắt Hoàng. Tôi lau đi, thì thầm:

— Em cảm ơn vì video. Nhờ nó, em mới biết mình chắc chắn điều gì.

Tôi bước ra ngoài. No image lại.


PHẦN 3: TRỞ VỀ

Khi tôi về đến lễ cưới, đảng tàn, người tản bộ. Minh đứng giữa cuộc hôn nhân với chiếc khăn mà tôi bỏ lại trên ghế.

Anh nhìn tôi.

— Em quay lại rồi à?

Tôi gật đầu.

Minh hỏi:

— Em gặp anh ấy chưa?

Tôi gật đầu lần nữa.

Minh không tranh hùng, không ghen tị, không giận dữ. Anh chỉ nói:

— Anh sợ nhất em cưới anh khi trong thời gian em còn người khác. Nếu em muốn, anh sẽ làm đám cưới này. Anh chỉ cần em chọn điều tạo nên hạnh phúc.

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt mình. Anh không phải mối tình đầu. Không mang theo sóng gió. Nhưng anh mang sự bình yên mà cả đời này tôi chưa từng có.

Tôi nắm tay anh.

— Em quay lại là để nói rằng: chúng ta hãy chọn chúng ta.

Minh cười, ôm tôi vào lòng. Không hỏi thêm gì nữa.

Tối hôm nay, chúng tôi không làm lễ lại. No party. Không có bông pháo. Chỉ có hai chúng tôi và lời hứa:

“Cảm ơn vì đã chờ em.”


PHẦN 4: HAI NĂM SAU

Tôi Rơi lại căn nhà trọ cũ của Hoàng một lần nữa. Khóa cửa. Hàng xóm bảo anh chuyển đi rồi. Không để lại bất cứ điều gì.

Tôi đang cười buồn. Không có kết thúc nào cả.

Có những người sinh ra để yêu ta một đoạn đời thôi. Không phải nguyên.

Tôi viết cho anh một tin nhắn cuối:

“Cảm ơn anh vì hai phút đó.Xin anh, em mới bước tiếp được. Chúc anh hạnh phúc.”

Không có hồi âm.

Nhưng tôi biết anh đọc.

Và tôi biết tình yêu của chúng tôi — mãi mãi sẽ là khoảnh khắc khắc đẹp nhất thanh xuân này.


VÀO NGÀY TÔI LÊN XE HOA…

Không phải video đó khiến tôi bước ra khỏi lễ đường.

Mà là tôi phải đối mặt với chính mình.

Để không sống cả đời trong tiếc nuối.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!