ĐI LÀM ĐÀI LOAN 7 NĂM DÀNH DỤM TỪNG ĐỒNG, NGÀY VỀ QUÊ TÔI CHOÁNG NẶNG TRƯỚC SỰ THẬT VỀ ANH TRAI – CHỊ DÂU
Tôi tên là Hạnh, 29 tuổi. Bảy năm trước, tôi khăn gói sang Đài Loan làm giúp việc để trả nợ cho gia đình. Ngày đi, trong túi chỉ có vài trăm nghìn mẹ dúi vội, còn trong lòng thì ngổn ngang hy vọng – rằng chỉ cần cố gắng vài năm, tôi sẽ kéo cả nhà thoát khỏi cảnh nghèo.
Tôi không ngờ… bảy năm dài đằng đẵng ấy lại đưa tôi trở về đối mặt với một sự thật khiến tim mình như rơi xuống đáy vực.
1. Bảy năm tha hương và lời hứa sẽ đổi đời cho gia đình
Cuộc sống nơi xứ người không hề màu hồng. Tôi làm giúp việc cho một nhà có cụ bà bị Parkinson. Ban ngày làm việc nhà, ban đêm thức trông cụ, lương 20 triệu nhưng phải gồng mình như 40 triệu.
Mỗi tháng tôi gửi về 15 triệu, chỉ giữ lại chút ít sinh hoạt. Mẹ thường gọi sang, báo rằng:
-
“Anh trai con đang làm ăn, con gửi tiền về để nó xoay vòng chút.”
Tôi tin anh, vì từ nhỏ anh đã là người bảo bọc tôi.
Tôi đi làm cật lực, mong đến ngày về nhà có thể sửa lại mái nhà dột, mở một cửa hàng nhỏ cho mẹ, rồi lo lấy chồng sinh con.
Tôi đâu biết… tất cả những gì tôi gửi về đang trôi vào một cái hố không đáy.
2. Ngày trở về và căn nhà khiến tôi sững sờ
Bảy năm sau, tôi kéo vali về đến cửa ngõ Lạng Sơn, tim rộn ràng như đứa trẻ được về quê sau buổi học. Nhưng khi taxi dừng trước nhà, tôi chết lặng.
Căn nhà cấp 4 lụp xụp vẫn y nguyên như ngày tôi đi.
Vách nứt, mái tôn cũ rỉ sét, cánh cửa xiêu vẹo.
Tôi đứng đó, vali còn chưa kéo xuống, cảm giác như lấy búa gõ vào đầu.
Tiền tôi gửi bảy năm qua… đâu?
Mẹ chạy ra ôm tôi khóc:
-
“Con về rồi, khổ thân con quá…”
Tôi nhìn mẹ gầy sọp, tóc bạc nhiều đến mức không nhận ra. Tôi hỏi:
-
“Anh trai đâu? Tiền con gửi… sao nhà vẫn như thế này?”
Mẹ cúi đầu, né ánh mắt của tôi. Tôi linh cảm chuyện chẳng lành.
3. Sự thay đổi kỳ lạ ở nhà anh trai
Tôi tìm sang nhà anh trai ngay lập tức.
Ngôi nhà mới xây của anh chị thì khang trang đến mức… quá đáng.
Tường ốp đá, cửa gỗ lim, sân lát gạch mới tinh, trước nhà còn dựng chiếc xe bán tải màu đen bóng loáng.
Tôi lạnh người.
Anh trai thấy tôi liền cười có phần gượng:
-
“Ôi em về rồi à, trông khác quá.”
Tôi hỏi thẳng:
-
“Tiền em gửi bấy lâu qua anh dùng làm gì?”
Anh thoáng giật mình, rồi cố cười:
-
“Anh… đầu tư làm ăn. Nhưng anh thất bại rồi, giờ trả từ từ.”
Nhưng nhìn căn nhà mới, tôi biết anh đang nói dối.
Chị dâu từ trong nhà bước ra, dáng vẻ sang chảnh, đôi mắt liếc tôi một lượt:
-
“Chuyện tiền nong trong nhà thì anh chị dùng vào việc chung thôi. Em đi làm xa mà cứ hỏi như điều tra.”
Cách chị nói… như thể tiền tôi không phải mồ hôi nước mắt.
Tôi cảm giác có gì đó rất bẩn thỉu đang giấu dưới lớp sơn mới của căn nhà này.
4. Bí mật đầu tiên bị lộ – từ bà hàng xóm
Tối đó, tôi sang chào bà Lự – hàng xóm thân thiết từ nhỏ.
Bà nhìn tôi, chỉ nói một câu khiến cả người tôi lạnh đi:
-
“Con gửi tiền về nhiều lắm mà… sao nhà con vẫn thế? Mấy năm nay nhà thằng anh sống sang lắm. Mua đất, xây nhà, còn cho chị dâu mở spa nữa…”
Tôi choáng.
Bảy năm tôi nhịn ăn để gửi tiền, để anh chị sống như vua?
Tôi trở về nhà mẹ, khụy xuống, đầu óc xoay vòng. Mẹ thấy vậy vội xoa lưng:
-
“Con đừng trách anh nó. Vợ chồng nó bảo mượn ít rồi trả. Mà rồi nó xây nhà, chị dâu con ham hố… mẹ không ngăn được…”
Giọng mẹ đứt quãng.
Tôi hiểu – mẹ biết nhưng không dám nói. Bà sống nương nhờ con trai, sợ gia đình anh chị lại hắt hủi.
Tôi cắn chặt răng.
Không. Tôi phải làm rõ.
5. Sự thật thứ hai – tờ giấy vay tiền đủ khiến tôi rụng rời
Hôm sau, tôi tìm đến ngân hàng nơi anh trai từng vay vốn nông nghiệp. Tôi muốn xem anh có thật sự vay để làm ăn như anh nói hay không.
Khi cán bộ ngân hàng lấy hồ sơ ra, tôi chết điếng:
Chủ sở hữu khoản vay là… MẸ TÔI.
Kèm theo đó:
-
Giấy thế chấp sổ đỏ nhà mẹ.
-
Giấy chứng minh tài chính: tiền tôi gửi về được ghi vào mục “nguồn thu nhập của hộ gia đình”.
Tôi chụp lại toàn bộ hồ sơ, tay run bần bật.
Anh trai đã:
-
Dùng tiền tôi gửi để chứng minh thu nhập,
-
Dùng sổ đỏ của mẹ làm tài sản thế chấp,
-
Rồi… lấy tiền vay ngân hàng để xây nhà riêng cho vợ chồng anh ta.
Tôi vừa đi làm thuê bảy năm.
Thì ra… tôi đang trả nợ thay cho sự ích kỷ của anh chị.
6. Cuộc đối chất nảy lửa
Tối hôm đó, tôi đến nhà anh trai.
-
“Anh lấy sổ đỏ của mẹ đi vay, dùng tiền em gửi để chứng minh thu nhập. Anh nói sao về chuyện này?”
Anh trai tái mặt. Chị dâu đứng sau lưng lườm tôi:
-
“Ơ kìa, em mới về đừng giở giọng như thế. Chuyện nhà thì dùng tiền của nhau cũng bình thường!”
Tôi đập hồ sơ xuống bàn:
-
“Bình thường? spa của chị đâu? Xe của anh đâu? Nhà này? Cái nào là bình thường?”
Anh trai gắt:
-
“Anh là anh mày! Tao mượn tiền mày thì sao? Có ngày tao trả!”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:
-
“Anh nói mượn, nhưng anh chưa từng hỏi tôi một lần. Anh lấy tất cả, dùng tất cả như đó là đương nhiên.”
Chị dâu bật cười khinh khỉnh:
-
“Thế em nghĩ anh chị sống sang bằng tiền ai? Anh trai em làm gì ra tiền?”
Câu đó như con dao.
Anh trai hét:
-
“Cô im đi!”
Cả nhà rối tung.
Tôi hiểu rằng… người hại tôi không chỉ có chị dâu. Anh trai mới là người đẩy mẹ vào vòng nợ nần, lấy công sức của tôi làm bậc thang cho gia đình nhỏ của anh ta.
7. Tôi đưa mẹ đi, và anh trai sụp đổ
Tôi quyết định dọn nhà cho mẹ ra ở riêng. Mẹ run rẩy:
-
“Mẹ ra rồi anh con sẽ ghét mẹ…”
Tôi ôm mẹ:
-
“Khi họ cần mẹ để thế chấp ngân hàng thì họ không thương mẹ. Mẹ đừng sợ.”
Tin tôi chuyển hộ khẩu cho mẹ lan nhanh cả xóm. Anh trai tìm đến:
-
“Mày định chia rẽ gia đình à?”
Tôi đưa hết giấy tờ vay ngân hàng ra trước mặt hàng xóm, nói:
-
“Ai chia rẽ ai? Mười đồng tôi gửi thì anh dùng cả mười. Giờ còn lấy sổ đỏ của mẹ thế chấp. Nếu anh không trả, mẹ tôi mất nhà.”
Hàng xóm xì xào.
Chị dâu tái mét.
Áp lực từ miệng đời khiến anh phải ký giấy:
-
Trả lại toàn bộ khoản tiền đã “mượn”.
-
Đứng ra tất toán khoản vay của mẹ.
Đó là lần đầu tôi thấy anh trai – người từng che ô cho tôi dưới cơn mưa năm ấy – bật khóc.
8. Và sự thật đau đớn nhất:
Khi dọn đồ cho mẹ, tôi tìm thấy trong ngăn kéo cũ một cuốn sổ tay ghi chép của bà. Mẹ viết:
“Tiền của con Hạnh gửi về, mẹ đưa hết cho anh nó. Mẹ nghèo, không thể chia đều. Mẹ thương nó vì nó là con trai.
Nhưng mẹ thương con Hạnh hơn, vì con nó khổ.”
Tôi bật khóc.
Mẹ biết hết.
Nhưng mẹ chọn im lặng.
9. Kết thúc – và bài học xương máu
Sau nhiều tháng, anh trai trả được một phần nợ, còn lại phải xin giãn thời hạn. Chị dâu bán spa, bán xe để trả ngân hàng.
Còn tôi và mẹ thuê một căn nhà nhỏ gần chợ. Tôi mở tiệm giặt ủi bằng số tiền còn lại.
Một buổi tối, mẹ nắm tay tôi, giọng nghèn nghẹn:
-
“Mẹ chỉ sai vì đặt nặng chữ con trai. Mẹ xin lỗi.”
Tôi lắc đầu, ôm mẹ, nước mắt rơi trên vai bà:
-
“Con đi bảy năm chỉ mong mẹ bình yên. Giờ chỉ cần mẹ khỏe, con lo được.”
Tôi hiểu rằng:
-
Tiền bạc có thể kiếm lại.
-
Niềm tin mất rồi… rất khó lành.
-
Và đôi khi, người làm ta đau nhất lại chính là người thân ruột thịt.
Nhưng tôi chọn tha thứ, để nhẹ lòng bước tiếp.
Bởi vì cuộc đời này, thứ quý nhất vẫn luôn là… gia đình – theo đúng nghĩa của nó.





