TIN “VIỆC NHẸ LƯƠNG CAO”, NHIỀU NGƯỜI BỊ BÁN SANG CAMPUCHIA – HÀNH TRÌNH TRỞ VỀ ĐẪM NƯỚC MẮT
Trời miền Tây chiều xuống, ánh nắng cuối ngày phủ lên con sông một màu vàng đỏ như nhuộm lửa. Trong căn nhà nhỏ nằm nép mình giữa những ruộng lúa, bà Tư – hơn 60 tuổi – ngồi trước hiên, mắt dán vào chiếc điện thoại cũ. Bà chờ một tin nhắn, một cuộc gọi… từ đứa con trai duy nhất, thằng Lộc, đã mất liên lạc hơn nửa tháng nay.
Nhưng hôm đó, thay vì cuộc gọi, bà nhận được một video call ngắn ngủi từ một số lạ. Màn hình mở lên, gương mặt đầy thương tích, mắt sưng tím, môi rách… là Lộc.
– “Má… cứu con… tụi nó… tụi nó bán con qua Campuchia rồi…”
Đoạn video chỉ kéo dài chưa đến 6 giây rồi tắt phụt.
Bà Tư ngã quỵ như trời giáng. Ai đó tri hô bên ngoài. Hàng xóm chạy sang. Chỉ một câu nói đứt quãng “Người ta… bán con tui…” đã đủ khiến cả xóm tái mặt.
Nhưng không ai hiểu hết được sự thật kinh hoàng phía sau đó.
1. Mồi nhử “việc nhẹ lương cao”
Một tháng trước.
Lộc, 23 tuổi, vừa nghỉ phụ hồ vì bị chủ nợ thúc ép đòi tiền. Trên Facebook hiện lên tin tuyển dụng:
“Tuyển nhân viên làm máy tính – việc nhẹ lương 20–25 triệu/tháng – bao ăn ở – hộ chiếu không cần. Chỉ cần CMND là đi liền.”
Một tài khoản tên “Hùng Singapore” nhắn riêng ngay lập tức:
– “Đi nghen em, việc sướng nhẹ nhàng, qua đó có gái đẹp, lương cao, ở phòng máy lạnh.”
– “Có bao ăn ở không anh?”
– “Bao hết em. Đi ngay hôm nay anh lo xe đưa đón.”
Lộc đang bí tiền. Một lời mời quá ngọt ngào. Và quan trọng hơn, Hùng nói đúng cái mà những người nghèo cần nghe nhất: Không cần bằng cấp. Không cần vốn. Không có rủi ro.
Chiều hôm đó, Lộc nói dối mẹ:
– “Con đi Bình Dương làm công ty với thằng bạn. Ổn rồi con gửi tiền về.”
Bà Tư mừng muốn khóc.
Nhưng bà không biết, đó là lần cuối bà thấy con trai bình thường.
2. Chuyến xe định mệnh
Lộc cùng 8 thanh niên khác được một chiếc xe 16 chỗ đón. Tài xế cười vui vẻ, nói chuyện thân mật để tạo sự tin tưởng. Nhưng càng đi, Lộc càng nhận ra điều bất thường:
– Tài xế không cho ai gọi điện.
– Các cửa xe bị khóa chốt trẻ em.
– Mọi tài xế thay phiên nhau chạy liên tục, không dừng ở trạm.
Một cậu thanh niên hỏi:
– “Anh ơi sao không chạy quốc lộ?”
Người tài xế liếc lên kính chiếu hậu, lạnh lùng:
– “Tụi mày ngồi yên. Mày biết nhiều quá không tốt.”
Không ai dám nói thêm.
Khi xe đến sát biên giới gần tỉnh Tây Ninh, hai người đàn ông khác lên xe, bịt mặt khẩu trang kín mít. Trong tay cầm một xấp hộ chiếu “giả”.
– “Tụi mày cầm cho có. Đi ngang biên phòng đưa lên thôi.”
Lộc run lên.
– “Anh nói là… chỉ cần CMND mà?”
– “Qua đây rồi thì im. Tụi tao nói gì nghe nấy.”
Một cú đấm mạnh từ phía sau giáng thẳng vào gáy khiến Lộc tối sầm mặt.
Khi mở mắt, cậu đã nằm ở một phòng trọ tồi tàn, dây trói siết chặt tay chân.
Bên cạnh là 9 người khác – tất cả đều bị lừa giống cậu.
3. “Thiên đường” thật sự là địa ngục
Lộc bị đưa vào một khu nhà 6 tầng rộng lớn, xây kiên cố như một pháo đài. Người ta gọi đó là khu Compound – nơi giam hàng trăm người bị bán sang Campuchia.
Ở đó, mỗi người phải ngồi trên máy tính từ 14–18 tiếng/ngày, làm “nhiệm vụ lừa đảo tài chính”. Nếu không hoàn thành chỉ tiêu, sẽ bị:
• đánh bằng gậy nhựa
• chích điện
• trói vào ghế
• bỏ đói
• tăng giá chuộc
Một quản lý người Trung Quốc tên A Lâm nói với giọng lạnh băng:
– “Ở đây, tụi mày không phải người. Tụi mày là máy. Là công cụ kiếm tiền.
Không làm được → bán tiếp sang sòng bạc khác.
Không ai giải cứu tụi mày đâu.”
Một cô gái bị bán cùng khóc nấc:
– “Em mới 18 tuổi… Em không làm nổi đâu… Em muốn về…”
A Lâm cười man rợ:
– “Muốn về? Chuộc 3000 đô. Không có tiền thì làm tới chết.”
Lộc rùng mình.
Đó không còn là nơi làm việc.
Đó là địa ngục hợp pháp.
4. Vỡ òa trong tuyệt vọng
Nhiều đêm, Lộc bị bắt gọi điện lừa đảo những người cao tuổi tại Việt Nam. Cậu không đành lòng.
Tối đó, khi thấy cậu không chịu “chốt đơn”, một tên bảo kê đập bàn:
– “Mày không lừa được thì để tao lừa mày!”
Hắn dùng dùi cui điện chích vào tay Lộc. Toàn thân cậu co giật, miệng cắn vào lưỡi, máu ứa ra. Một cô gái lao đến định can ngăn thì bị tát ngã.
Trong khoảnh khắc ấy, Lộc nhận ra:
Nếu sống trong im lặng, cậu sẽ chết dần chết mòn ở đây.
Cậu phải tìm cách gửi dấu hiệu cho mẹ.
Ba ngày sau, khi A Lâm không để ý, Lộc chộp lấy một điện thoại đang sạc trên bàn và quay vội video:
– “Má… tụi nó bán con rồi… má báo công an…”
Chưa kịp nói hết câu, hắn bị đánh từ phía sau.
Điện thoại rơi xuống đất.
Video tự động gửi đi.
5. Mẹ báo công an – hành trình giải cứu bắt đầu
Bà Tư mang điện thoại đến đồn công an xã, khóc đến khàn cổ. Từ đó, thông tin được chuyển lên Công an tỉnh, rồi đến Cục Cảnh sát Hình sự Bộ Công an.
Hồ sơ lập tức được mở.
Trung tá Đinh Quang Lâm, đội trưởng đội 5 – chuyên truy án buôn người, nhận nhiệm vụ.
– “Cậu trẻ đó vẫn còn sống. Cơ hội cứu thấp… nhưng không phải không có.”
Hàng loạt dữ liệu từ mạng xã hội được truy vết:
• nick “Hùng Singapore” dùng sim rác
• hình ảnh đại diện là giả
• IP ảo liên tục đổi địa điểm
• có nhiều nạn nhân báo là từng liên lạc với y
Nhưng trong số dữ liệu, có một chi tiết đắt giá:
một tài khoản ngân hàng nhận đặt cọc vé xe.
Từ đó, hành tung của nhóm môi giới dần hé lộ.
6. Phía Campuchia: Cuộc nổi loạn trong khu Compound
Trong lúc lực lượng Việt Nam điều tra, tại khu nhà giam, Lộc bị chuyển sang phòng trừng phạt vì “chống đối”.
Ở đây, 10 người bị xiềng chung một sàn. Mỗi ngày chỉ được ăn cơm nguội và nước lã. Tối đến, tiếng khóc, tiếng cầu xin, tiếng rên đau đớn hòa vào nhau.
Một buổi đêm, Lộc và ba người nữa bàn kế hoạch trốn:
– “Tối mai đổi ca gác. Lúc đó tao sẽ xỏ ốc vít ở khung cửa. Đạp một cái là bung.”
– “Mày chắc chứ?”
– “Không chắc. Nhưng nếu ở đây… tụi mình chết.”
Ngay rạng sáng hôm sau, tiếng động vang lên từ tầng ba. Một nhóm tù nhân lao ra hành lang, đạp bung cửa sổ. Bảo kê cầm gậy chạy đến đánh túi bụi. Nhưng hỗn loạn đã nổ ra.
Lộc cùng hai người chạy được đến sân sau thì bị bắt lại.
Tên quản lý chĩa súng vào đầu Lộc:
– “Ở đây không ai sống sót để chạy đâu.”
Hắn bóp cò.
Click!
Súng kẹt đạn.
Một giây ấy… cứu Lộc.
Nhưng cậu bị đánh dã man đến ngất lịm.
7. Thông tin đột phá
Trong quá trình điều tra, Trung tá Lâm phát hiện:
• Nhóm “Hùng Singapore” thường xuất hiện ở các quận ngoại thành.
• Rất nhiều nạn nhân được đưa đến biên giới theo một tuyến đường cố định.
• Xe chở người thường chạy vào lúc nửa đêm để tránh kiểm tra.
Ngày 18/7, một trinh sát mật báo:
– “Anh Lâm, tụi nó chuẩn bị gom thêm 15 người. Đêm nay xuất phát từ Long An.”
Lâm lập tức triển khai lực lượng chốt chặn nhiều điểm. Đồng thời liên hệ phía Campuchia để phối hợp điều tra.
8. Cuộc vây ráp giữa đêm
0h15 phút.
Một chiếc xe 16 chỗ xuất hiện đúng như dự đoán. Khi xe vừa chạy đến đoạn cầu gần cửa khẩu Mộc Bài, 4 xe đặc nhiệm chặn trước sau.
Trung tá Lâm bước ra:
– “Cảnh sát hình sự! Tất cả ngồi yên!”
Tài xế tăng ga định tông thẳng đội hình.
RẦM!!!
Lực lượng đặc nhiệm dùng xe bán tải chặn ngang. Tài xế bị khống chế. 15 nạn nhân được giải cứu ngay lập tức.
Trong balô của tài xế, công an tìm được:
• danh sách người bị bán
• các cuốn sổ ghi số tiền chuộc
• vị trí các khu nhà ở Campuchia
• tên quản lý A Lâm và số điện thoại liên hệ
Trung tá Lâm cau mày:
– “Có cả ảnh Lộc… vẫn còn sống!”
Ông lập tức liên lạc phía Campuchia.
9. Đột kích khu Compound
Ba ngày sau, sau khi có đủ chứng cứ, lực lượng công an Campuchia phối hợp cùng phía Việt Nam tấn công khu nhà 6 tầng.
Khi xe đặc nhiệm dừng trước cổng, tiếng loa vang lên:
– “Tất cả bỏ vũ khí! Khu này bị bao vây hoàn toàn!”
Bọn quản lý Trung Quốc hoảng loạn khóa cửa, đốt tài liệu, bắt tù nhân làm lá chắn sống.
Trong hỗn loạn, Lộc – người vừa bị đánh gãy xương sườn – cố lê đến góc phòng, dùng mảnh kim loại nhỏ mà cậu giấu được hôm trước để cạy khóa chân.
Tiếng súng, tiếng la hét vang khắp tòa nhà.
Một cảnh sát Campuchia phát hiện Lộc và hét:
– “Việt Nam! Việt Nam đúng không?”
Lộc gật đầu, nước mắt chảy xuống.
– “Theo tôi! Nhanh!”
Cậu được kéo ra khỏi khu nhà đúng lúc bảo kê ném bom xăng xuống cầu thang.
Khói đen mù mịt bốc lên.
Nhiều người bị thương.
Một vài người khác không may không còn cơ hội quay về.
Trong số hàng trăm nạn nhân được giải cứu, Trung tá Lâm gọi lớn:
– “Lộc! Lộc, con bà Tư đây không?”
Từ đám đông, một thanh niên gầy trơ xương, mặt sưng, môi tím, quần áo rách nát… run rẩy tiến đến:
– “Dạ… con đây… con còn sống… chú ơi…”
Trung tá Lâm siết chặt vai cậu:
– “Giỏi lắm con trai. Con về được rồi.”
Lộc bật khóc như một đứa trẻ.
10. Hành trình trở về đầy nước mắt
Ngày Lộc được đưa về Việt Nam, bà Tư nhìn thấy con từ xa đã khuỵu xuống:
– “Trời đất ơi Lộc ơi… con còn sống… con còn sống mà má tưởng con mất rồi…”
Lộc ôm mẹ, khóc như mưa.
Vết thương trên người vẫn chưa lành, nhưng nỗi đau tinh thần mới là thứ theo cậu nhiều năm sau.
Lộc phải trải qua điều trị tâm lý, gặp chuyên viên phục hồi chấn thương. Những đêm đang ngủ, cậu lại giật mình thét lên vì ác mộng.
Nhóm môi giới “Hùng Singapore” bị bắt trọn ổ.
Nhiều đối tượng bị khởi tố về tội buôn người, lừa đảo, tổ chức xuất cảnh trái phép.
Nhưng Lộc không còn quan tâm đến họ nữa.
Cậu chỉ biết mình đã trở về.
Còn sống.
Và còn mẹ.
11. Lời cảnh tỉnh
Trong buổi làm việc cuối cùng với công an, Trung tá Lâm nhìn mọi người và nói:
– “Không có việc nhẹ lương cao. Không có chuyện ‘qua nước ngoài làm máy tính – lương 30 triệu’ chỉ bằng một lời hứa.
Ở đâu đó vẫn còn hàng nghìn người bị giam giữ. Mỗi người biết cảnh giác là thêm một mạng người được cứu.”
Lộc cúi đầu:
– “Nếu con biết sớm… con đã không đi. Giá mà con tỉnh táo hơn…”
Trung tá Lâm đặt tay lên vai cậu:
– “Không phải lỗi của con.
Lỗi là của những kẻ ác.
Việc của con bây giờ là sống cho đàng hoàng, sống thay cả những người không trở về được.”
Lộc siết tay lại, gật đầu.
12. Kết thúc nhưng không bao giờ quên
Một năm sau.
Lộc khỏe mạnh hơn, trở lại với công việc chân chính tại quê nhà. Cậu tham gia các buổi tuyên truyền tại trường học, điểm sinh hoạt thanh niên, chia sẻ câu chuyện của chính mình để cảnh báo những người khác.
Cậu luôn nói:
– “Nếu nghe ai nói ‘việc nhẹ lương cao’, hãy nhớ câu này:
Không ai tự nhiên cho mình tiền. Càng dễ ăn… càng nguy hiểm.”
Bà Tư nhìn con trai nói chuyện trước đám đông, mắt bà đỏ hoe nhưng đầy tự hào.
Người ta hỏi:
– “Con có còn ám ảnh không?”
Lộc mỉm cười buồn:
– “Ám ảnh thì vẫn còn… nhưng con chọn đứng lên kể lại, để không ai lặp lại sai lầm của con nữa.”
Gió từ cánh đồng thổi vào, thoảng hương lúa chín.
Sau tất cả những mất mát, đau đớn, nhục nhã và kinh hoàng… cuối cùng Lộc cũng tìm lại được điều quý giá nhất:
Tự do – và cơ hội làm lại cuộc đời.





