CÔ GÁI NGHÈO NUÔI NGƯỜI YÊU SUỐT 5 NĂM – ĐẾN KHI GIÀU H;ẮN PH;ẢN B;ỘI, RỒI QUAY LẠI R;A T;AY T;ÀN NH;ẪN
Mưa đêm trút xuống như ai đó đang xé rách bầu trời. Trong con hẻm nhỏ quận 12, ánh đèn cảnh sát hắt lên từng mảng tường ẩm mốc, chớp tắt như tiếng thở gấp của đêm tối. Phòng trọ nơi vừa xảy ra vụ tấn công đã bị phong tỏa bằng dải băng vàng. Những người hàng xóm chen nhau nhìn vào, sững sờ khi nghe nói nạn nhân là Mai, cô gái hiền lành vẫn cặm cụi làm thêm mỗi ngày để mưu sinh.
Bên trong phòng, Mai ngồi co ro ở góc bàn, đôi vai run lên vì lạnh và sợ. Máu khô dính trên cổ tay, hai vết bầm sẫm màu loang rộng trên da. Nhưng điều tra viên Minh – người đang trực tiếp thẩm vấn cô – lại chú ý nhất vào ánh mắt của Mai: mờ đục, đau đớn, như vừa trải qua cái chết.
Minh đặt ly nước trước mặt cô gái.
“Em hãy hít thở sâu. Chúng tôi cần biết chuyện gì đã xảy ra.”
Mai không ngước lên. Giọng cô khàn khàn:
“Anh ấy… Khải… về tìm em. Em tưởng anh ấy chỉ muốn nói chuyện…”
Cô cắn môi, giọt máu rịn ra.
“… nhưng anh ấy muốn giết em.”
Trong phòng chỉ còn tiếng mưa đập vào mái tôn và tiếng bút của điều tra viên gõ nhẹ xuống bàn.
Minh gật đầu, ra hiệu cho thư ký bắt đầu ghi âm.
“Em kể từ đầu đi. Lý do nào khiến người yêu cũ của em quay lại tấn công?”
Mai nhắm mắt. Dòng ký ức như lưỡi dao cứa sâu hơn vào trái tim đầy thương tích.
Những năm tháng trước khi xảy ra vụ việc
Mai là cô gái tỉnh lẻ, vào Sài Gòn từ năm 18 tuổi. Cô làm đủ thứ nghề: bán trà sữa lúc đêm, rửa bát ở quán cơm, phát tờ rơi dưới trời nắng như đổ lửa. Tất cả chỉ để có tiền nuôi bản thân… và nuôi luôn cả người yêu là Khải.
Khải vốn là sinh viên nghèo, nhưng có tham vọng lớn. Ngày ấy, mỗi khi thi cử căng thẳng hay tiền nhà thiếu, Mai đều chạy vạy, đóng đủ. Khi Khải nói: “Mai ráng chờ anh, sau này anh thành công, anh lo hết cho em”, cô tin.
Bốn năm trôi qua, Mai nuôi Khải từ học phí đến từng bữa ăn. Cô chưa mua nổi cho mình một chiếc áo mới, nhưng lúc nào cũng cố để anh có áo sơ mi phẳng phiu đi phỏng vấn.
Rồi Khải ra trường, xin được việc ở một công ty lớn. Nhờ ăn nói khéo, hắn thăng tiến rất nhanh. Và hắn cũng nhanh chóng đổi tính: ít về phòng trọ, ít gọi điện, rồi bắt đầu để ý đến những cô gái xinh đẹp, giàu có trong công ty.
Một hôm, Mai nhận tin nhắn ngắn ngủn:
“Anh nghĩ chúng ta không hợp nữa.”
Cô lao đến căn hộ mới của Khải. Mở cửa cho cô lại là một người phụ nữ sang trọng, mặt lạnh tanh. Khải đứng sau lưng, tỏ vẻ bối rối nhưng không hề muốn giải thích.
“Mai về đi”, hắn nói, giọng cắt ngang mọi hy vọng. “Anh không thể quay lại cuộc sống nghèo khó đó nữa.”
Từ hôm đó, Mai như bị dẫm nát. Nhưng cô không ngờ bi kịch thật sự mới chỉ bắt đầu.
Sự thật kinh hoàng sau khi chia tay
Ba tháng sau, khi đã cố gắng ổn định cuộc sống, Mai nhận được một email nặc danh. Bên trong là đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa Khải và bố của cô gái giàu có kia.
Giọng người đàn ông quyền lực vang lên:
“Nếu muốn cưới con gái tôi, cậu phải xử lý dứt điểm chuyện con bé Mai. Không được để nó xuất hiện trở lại.”
Khải đáp, lạnh lùng đến mức khiến Mai sởn gáy:
“Con bé đó chỉ là hạng thấp kém. Tôi sẽ tự lo.”
Mai chết lặng. Trong khoảnh khắc đó, cô hiểu: gia đình giàu có kia muốn Khải sạch sẽ, không vướng quá khứ nghèo khó, không bị ai đòi tiền hay tung bằng chứng xấu hổ. Và Khải… sẵn sàng làm theo.
Cùng lúc đó, cô phát hiện camera mini mà Khải từng lén gắn trong phòng cô để theo dõi. Hắn sợ cô ghi lại cảnh hắn nghèo – điều có thể ảnh hưởng đến con đường bước vào giới nhà giàu.
Mai quyết định tố cáo.
Nhưng chưa kịp đi đâu, Khải đã tìm đến trước.
Đêm xảy ra vụ tấn công
Trời mưa tầm tã. Mai vừa khóa cửa thì tiếng đập mạnh vang lên.
“Mai! Mở cửa!”
Chưa kịp phản ứng, cửa phòng bị đạp tung. Khải lao vào như thú điên. Mắt hắn đỏ ngầu, hơi thở dồn dập vì rượu và tức giận.
“Mày nghĩ mày dám phá cuộc đời tao à?!”
Hắn lao đến bóp cổ Mai, dí cô vào tường. Bàn tay to lớn của hắn ép chặt khiến Mai nghẹn thở. Cô vùng vẫy, đạp mạnh nhưng càng lúc càng yếu.
“Anh làm gì vậy?! Buông ra!” Mai gào, giọng đứt quãng.
“Mày đáng lẽ phải biến mất khỏi đời tao từ lâu rồi!”
Khải vung dao gọt trái cây trên bàn. Lưỡi dao lạnh loáng lên dưới ánh đèn chập chờn.
Trong khoảnh khắc sinh tử, Mai quơ được cái lọ thủy tinh và đập mạnh vào đầu hắn. Khải choáng váng, loạng choạng rồi ngã xuống nền nhà. Mai lao ra cửa, hét cầu cứu trong tuyệt vọng.
Hàng xóm phá cửa, Khải bỏ chạy trong mưa, để lại căn phòng tan hoang và vệt máu dài trên nền gạch.
Quay lại phòng điều tra
Khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, điều tra viên Minh giữ im lặng khá lâu. Ông xem xét bằng chứng mà Mai đưa: đoạn ghi âm, ảnh camera, cả những tin nhắn đe dọa do Khải gửi.
Minh nhìn Mai, giọng trầm xuống:
“Em có biết Khải đang dính vào một đường dây rửa tiền của gia đình vợ sắp cưới không? Em chính là người họ sợ nhất, vì em biết hắn từng tay trắng, từng được em nuôi.”
Mai run người. Tất cả như cơn ác mộng không lối thoát.
Cuộc truy bắt Khải
Tối hôm đó, cảnh sát nhận được tin Khải đang lẩn trốn tại căn hộ mới thuê. Họ lập tức triển khai bao vây.
Trong bãi đỗ xe tầng hầm, Khải cố leo lên ô tô để bỏ trốn. Minh hét lớn:
“Khải, dừng lại! Chúng tôi đã có đầy đủ bằng chứng!”
Nhưng Khải nổ máy, lao đi trong tuyệt vọng. Chiếc xe phóng với tốc độ kinh hoàng trên nền đường trơn ướt. Gió và mưa quất vào kính, tạo nên cảnh tượng nghẹt thở.
Tới khúc cua, Khải mất lái. Xe xoay vòng rồi đâm thẳng vào cột điện. Lực va chạm mạnh đến mức túi khí bật tung, còn Khải thì ngất lịm.
Cảnh sát kéo hắn ra ngoài. Khi mở mắt, Khải chỉ kịp nói một câu khiến ai cũng lạnh người:
“Tất cả là vì nó… Mai… con nhỏ đó hủy đời tôi…”
Minh siết hàm:
“Không. Chính cậu đã tự hủy mình. Còn Mai… chỉ là người từng yêu cậu hết lòng.”
Đối chất cuối cùng
Trong buổi thẩm vấn, Mai và Khải ngồi đối diện nhau qua tấm kính dày. Gương mặt Khải băng bó, nhợt nhạt, không còn vẻ hào nhoáng của kẻ muốn bước chân vào giới thượng lưu.
Mai nhìn hắn thật lâu rồi nói, giọng bình thản đến đáng sợ:
“Anh nghèo, tôi nuôi anh. Anh thành công, anh bỏ tôi. Anh sợ quá khứ vì sợ người ta biết anh từng bị tôi nuôi. Nhưng anh làm thế… có còn là con người không?”
Khải đập bàn, gào lên:
“Tôi không thể để mày kéo tôi xuống! Tôi xứng đáng được sống giàu có!”
Mai khẽ lắc đầu:
“Tôi từng sẵn sàng sống nghèo với anh suốt 5 năm. Nhưng anh giàu chưa được bao lâu đã sẵn sàng giết tôi.”
Điều tra viên Minh đứng ngoài nhìn cả hai, đôi mắt ông thoáng buồn. Những vụ án vì lòng tham, vì phản bội, vì sợ bị vạch trần… không bao giờ ít đi.
Kết thúc – và một khởi đầu khác
Khải bị khởi tố với các tội danh: cố ý gây thương tích, đe dọa giết người, hủy hoại tài sản, và là mắt xích quan trọng giúp phanh phui đường dây rửa tiền.
Còn Mai…
Cô dọn lại căn phòng trọ, nơi từng là tổ ấm, nơi từng là địa ngục. Khi nhìn vệt nứt trên tường – nơi Khải đã bóp cổ mình – Mai khẽ chạm tay, như vĩnh biệt quá khứ.
Bình minh len qua cửa sổ, rọi lên gương mặt kiên cường của cô gái từng yêu hết lòng và bị phản bội đến tận cùng.
Giọng cô thì thầm, nhẹ nhưng sắc như lưỡi dao cắt đứt mọi u tối:
“Tôi mất anh. Nhưng tôi tìm lại được chính mình.”
Ánh sáng buổi sớm hắt lên căn phòng nhỏ.
Một chương cũ khép lại.
Một cuộc đời mới mở ra.





