GIẢ SƯ CÔ ĂN CHẶN TIỀN CÔNG ĐỨC SUỐT NHIỀU NĂM – ĐẾN NGÀY BỊ VẠCH MẶT GIỮA CHỐN THIỀN MÔN, SỰ THẬT G;HÊ R;ỢN KHIẾN CẢ LÀNG R;ÙNG M;ÌNH
Trời cuối thu, gió hun hút lùa qua mái chùa Linh Đàm nằm sâu trong thung lũng. Ngôi chùa cổ gần trăm tuổi luôn tĩnh lặng, thi thoảng vang tiếng chuông chậm rãi giữa màn sương trắng xóa.
Nhưng mấy tháng gần đây, không khí chùa trở nên khác thường. Người dân đồn những chuyện mơ hồ, cả tốt lẫn xấu, xoay quanh một nhân vật: sư cô Diệu Tâm – người phụ nữ xuất hiện ở chùa này chưa được bao lâu nhưng đã khiến cả vùng vừa kính vừa sợ.
Nhưng sự thật về cô ta chỉ bắt đầu hé lộ… vào một đêm mưa gió.
I. KHI NGHI VẤN BẮT ĐẦU TỪ MỘT SỰ BIẾN MẤT NHỎ
Minh – người giữ chùa lâu năm – kể rằng chuyện lạ đầu tiên là tiền công đức bắt đầu thiếu hụt.
Ban đầu vài trăm nghìn. Rồi vài triệu.
Đến cuối tháng, số thất thoát lên đến gần ba chục triệu đồng.
Sư thầy trụ trì tuổi đã cao, mắt mờ, chỉ bảo:
“Tiền ai gửi Phật thì Phật giữ. Mất rồi thì xem như đã cho.”
Nhưng Minh thì không an lòng. Anh sống ở chùa từ nhỏ, nắm quy luật từng ngõ ngách. Không đời nào mất nhiều như vậy mà không có lý do.
Càng kỳ lạ hơn, người kiểm tiền công đức duy nhất ngoài Minh… chính là sư cô Diệu Tâm.
II. NHỮNG NGHI VẤN MỚI – NHỮNG ÂM THANH KỲ QUÁI TRONG ĐÊM
Từ khi Diệu Tâm về, chùa bắt đầu đông đúc bất thường.
Người ta kéo đến làm lễ giải hạn, xin bùa trừ tà, cúng sao giải nạn. Điều lạ là… tất cả những lễ này không có trong nghi thức của chùa Linh Đàm.
Minh từng nghe tiếng lục đục giữa đêm từ gian phòng của Diệu Tâm. Tiếng lẩm bẩm, tiếng xoong chảo va vào nhau, tiếng cào lên sàn đá.
Khi Minh hỏi, cô ta chỉ mỉm cười:
“Con làm lễ cho những vong bị oan. Tiếng động là do họ phản ứng.”
Câu trả lời nghe nhân từ, nhưng ánh mắt thì… đục và lạnh như nước giếng sâu.
Tối đó, Minh mất ngủ.
III. TIN BÁO TỪ CÔNG AN: “GIÁO HỘI KHÔNG CÓ AI TÊN DIỆU TÂM”
Một tuần sau, hai gia đình trong xã tố rằng họ bị “sư cô” ép làm lễ giải hạn gần 80 triệu đồng.
Chính quyền bèn liên hệ Giáo hội để xác minh. Kết quả khiến tất cả rơi vào im lặng:
Không có tu sĩ nào tên Diệu Tâm được cấp giấy phép tu hành.
Tên thật của người đó hoàn toàn không tồn tại trong hệ thống quản lý ni.
Chùa Linh Đàm chưa bao giờ được báo có người đến tu tập.
Diệu Tâm… tự đến, tự mặc áo, tự xưng “được thầy tổ gửi về”.
Một cuộc điều tra bí mật lập tức được mở.
IV. ĐÊM MƯA – LẦN THEO KẺ ĐEO MẶT NẠ
Công an cài một trinh sát trẻ vào chùa, cải trang thành thợ xây sửa cổng chính.
Nhiệm vụ: theo dõi mọi hoạt động của Diệu Tâm.
Và đúng ba ngày sau, lúc mưa lớn trút xuống thung lũng, camera bí mật gắn trên mái hiên ghi được cảnh:
-
Diệu Tâm kéo một bao tải đen từ bếp sau.
-
Cô ta liên tục ngoái nhìn phía sau.
-
Ánh mắt căng thẳng, không giống dáng vẻ “hiền lành” thường ngày.
-
Bao tải nặng đến mức cô gần như phải lết đi.
Trinh sát bám theo cách vài mét. Góc quay từ camera mờ đi vì mưa, nhưng vẫn thấy rõ:
Diệu Tâm đứng cạnh giếng cổ. Một tay túm miệng bao tải, tay kia đẩy mạnh.
“Bùm!” – âm thanh vang lên lạnh gáy.
Cô ta đứng lại vài giây… rồi cười nhếch mép.
Nụ cười ấy – khi xem lại – ai cũng rợn da gà.
V. KHÁM PHÒNG RIÊNG – PHÁT HIỆN CHẤT GÂY MÊ VÀ SỔ GHI TIỀN CÔNG ĐỨC
Công an bắt đầu hành động mạnh.
Họ khám xét phòng riêng của Diệu Tâm vào lúc cô ta đang tụng kinh ngoài đại điện.
Trong căn phòng tối om, dưới chiếc giường gỗ cũ, họ tìm thấy:
-
Một lọ thuốc gây mê cực mạnh.
-
Hơn 12 cuốn sổ ghi danh sách những người “làm lễ giải hạn”.
-
Một thùng bùa chú màu vàng – loại đồ cúng phong thủy trôi nổi trên mạng.
-
Một xấp hóa đơn chuyển tiền.
-
Nhiều phong bì trống – giống hệt phong bì công đức của chùa.
Ngoài ra còn có bộ đồ ni giả mua ở chợ.
Tất cả chỉ ra một điều:
Cô ta không phải sư cô. Cô ta là kẻ lừa đảo chuyên nghiệp.
VI. SÁNG RẰM – CUỘC VẠCH MẶT GIỮA CHỐN THIỀN MÔN
Ngày rằm tháng mười, dân nghe tin có lễ cầu an nên kéo đến đông hơn mọi khi. Diệu Tâm đứng trước điện thuyết pháp:
“Nghiệp ai nấy trả. Tâm không trong, tiền cũng sẽ không sạch.”
Lời cô ta khiến nhiều người cúi đầu.
Rồi bất ngờ, công an xuất hiện. Tiếng loa vang lên giữa sân chùa:
“Đề nghị cô dừng lễ. Chúng tôi có lệnh kiểm tra và bắt giữ.”
Tiếng xôn xao bùng lên. Nhiều người nhìn nhau không tin.
Trước mặt mọi người, họ công bố thân phận cô ta:
Lê Thanh Hằng – đối tượng truy nã vì tội lừa đảo tại tỉnh khác.
Diệu Tâm khựng lại vài giây. Khuôn mặt tái đi. Nụ cười hiền lành biến mất.
Cô ta quay người định bỏ chạy thì bị khống chế ngay lập tức.
Nhưng đó chưa phải điều khiến dân làng rùng mình nhất.
VII. VỚT BAO TẢI – SỰ THẬT THỐT TIM DƯỚI GIẾNG CỔ
Một tổ công tác đã chuẩn bị sẵn máy tời để kéo bao tải trong giếng lên.
Dân làng ùa ra xem. Ai cũng thót tim.
Từng mét dây được kéo lên… nước chảy xuống thành giếng nghe lạnh sống lưng.
Bao tải nổi lên.
Khi mở ra, cảnh tượng bên trong khiến tất cả chết điếng:
-
Bảy bức tượng Phật bằng đồng bị mất hai năm trước.
-
Nhiều vật phẩm quý dân gửi chùa nhờ cất giữ.
-
Lõi đồng – lõi vàng bị lấy từ bát hương trên bàn thờ.
-
Một túi xương thú bị mài vụn (Diệu Tâm dùng để giả tiếng “vong phản ứng”).
Minh ngã khụy xuống. Anh cứ nghĩ chuyện mất tượng là do trộm bên ngoài, đâu ngờ thủ phạm… sống ngay trong chùa.
Một cụ bà khóc nấc:
“Tôi mang bát hương tổ tiên lên gửi chùa… nó cũng nỡ lấy lõi vàng.”
Không khí vỡ òa trong sự phẫn nộ.
VIII. LỜI THÚ TỘI CỦA “SƯ CÔ GIẢ”
Tại trụ sở công an, Hằng khai:
-
Cô ta từng tham gia đa cấp, lừa nhiều người rồi bỏ trốn.
-
Khi đọc báo thấy chùa Linh Đàm có trụ trì già yếu, không ai trông coi tài chính, cô ta nảy sinh ý định giả sư.
-
Toàn bộ “lễ giải hạn”, “bùa trừ tà”, “tiếng vong khóc”… đều là thủ đoạn để moi tiền.
-
Bao tải giấu trong giếng là đồ quý chưa kịp mang đi tiêu thụ.
Khi điều tra viên hỏi: “Tại sao cô chọn nơi cửa Phật để làm điều tội lỗi?”, Hằng chỉ cười nhạt:
“Người ta càng tin… thì càng dễ lừa.”
Nụ cười ấy khiến ai chứng kiến cũng rợn sống lưng.
IX. KẾT – NGÔI CHÙA LẤY LẠI ÁNH SÁNG
Sau khi vụ án khép lại, chùa Linh Đàm được Giáo hội cử các ni sư thật đến quản lý.
Dân làng góp công sửa lại điện thờ, tượng Phật được đưa về vị trí cũ.
Ngày Đại lễ, trụ trì già đứng trước sân nói:
“Người khoác áo tu hành chưa chắc đã có tâm tu hành. Nhưng chân lý lúc nào cũng sáng. Cái giả rồi cũng phơi bày.”
Dân làng cúi đầu.
Câu chuyện giả sư cô lừa đảo làm chấn động cả vùng núi. Ai cũng kinh sợ vì sự gian trá có thể diễn ra ở nơi thiêng liêng nhất.
Nhưng cũng từ đó, chùa Linh Đàm trở thành biểu tượng của sự tỉnh thức:
Không phải ai khoác áo nâu cũng là người tu.
Không phải ai nói lời từ bi cũng mang trái tim thiện lành.
Và sự thật – dù bị chôn dưới giếng sâu – cuối cùng sẽ nổi lên.





