R;ÚNG Đ;ỘNG: “CÁN BỘ THÚ Y CÂU KẾT CHỦ TRANG TRẠI GIẤU D;ỊCH T;Ả L;ỢN – ÂM THẦM TUỒN HÀNG TRĂM KÝ TH;ỊT B;ỆNH BÁN CHO DÂN”

R;ÚNG Đ;ỘNG: “CÁN BỘ THÚ Y CÂU KẾT CHỦ TRANG TRẠI GIẤU D;ỊCH T;Ả L;ỢN – ÂM THẦM TUỒN HÀNG TRĂM KÝ TH;ỊT B;ỆNH BÁN CHO DÂN”

Một chuyên án trinh sát mở nút thắt sự thật đáng sợ phía sau những chuyến xe đêm không biển số…**


PHẦN 1: KHỞI NGUỒN NGHI VẤN

Đội trưởng Đội Cảnh sát Kinh tế – Trung tá Lê Minh – nhận được cuộc gọi nặc danh lúc 2 giờ sáng. Giọng một người đàn ông khàn đặc, đầy hoảng loạn:

“Anh… anh có phải công an không? Ở xã Đông Phú… người ta đang chôn lợn chết giả đấy… Dịch tả. Nhưng… nhưng họ không tiêu hủy đâu. Họ bán. Bán hết rồi… Tôi… tôi thấy cả cán bộ thú y trong xã đi cùng…”

Cuộc gọi cúp ngang như thể người đàn ông kia sợ bị theo dõi.

Minh ngồi im vài giây, tim đập mạnh. Một vụ buôn bán thịt bẩn không lạ. Nhưng có cán bộ thú y liên quan – đó là chuyện khác. Đó là sự phản bội của người gác cổng an toàn thực phẩm của dân.

Minh báo cáo cấp trên, xin mở hồ sơ Chuyên án 42D.

Bắt đầu cuộc điều tra.


PHẦN 2: TRANG TRẠI HOÀNG TÁM – ĐIỂM NÓNG BẤT THƯỜNG

Trang trại của Hoàng Văn Tám, một chủ nuôi lợn lớn nhất xã, bỗng trở thành tâm điểm. Dịch tả lợn châu Phi đã lan ở nhiều xã lân cận, nhưng riêng trại Tám lại báo cáo: “Ổn định, không có ca nhiễm.”

Minh không tin.

Ngày khảo sát, mùi hôi thoang thoảng trong gió. Nhân viên trại né ánh mắt của đoàn kiểm tra. Tám cười khẩy:

“Trang trại tôi quản lý tốt. Dịch đâu tới lượt tôi.”

Minh không nói gì, nhưng ánh mắt anh lướt qua từng người:
đôi tay run run của một công nhân
vệt đất lạ bám dưới gầm xe tải
hai cái hố mới lấp sau chuồng
– và đặc biệt… thái độ chuẩn bị trước của chủ trại, như thể biết đoàn kiểm tra sẽ đến.

Một cảm giác không đúng.

Nhưng chưa có chứng cứ.


PHẦN 3: CÁN BỘ THÚ Y – NGƯỜI GIỮ BÍ MẬT?

Cán bộ thú y của xã – Nguyễn Văn Tiến, 43 tuổi – là người trực tiếp giám sát dịch bệnh ở khu vực.

Hồ sơ của Tiến sạch sẽ:
– 12 năm công tác
– chưa từng bị kỷ luật
– được dân tin
– sống khép kín

Nhưng Minh lần đầu gặp đã thấy:
Anh ta né tránh ánh mắt, trả lời ngắn gọn, như học thuộc.

Minh hỏi: “Xã mình không có dịch?”
Tiến đáp: “Không. Tất cả âm tính.”

Quá chuẩn.

Quá… “sách giáo khoa”.

Khi Minh yêu cầu xem sổ kiểm tra, Tiến chần chừ 3 giây trước khi mở tủ. Với Minh, 3 giây ấy đủ để bật ra hàng loạt nghi ngờ.

Những gì trong cuốn sổ lại càng kỳ lạ:
Tất cả ngày kiểm tra đều được viết bằng cùng một nét chữ, cùng một loại mực, không có vết tẩy xóa – quá sạch. Quá đều.

Giống như được ghi trong một buổi, không phải hàng tháng.

Minh nhắc nhẹ:

“Anh làm việc kỹ thật.”
Tiến cười, nhưng mồ hôi lấm tấm trên thái dương.


PHẦN 4: NHỮNG CHUYẾN XE ĐÊM

Đêm thứ ba theo dõi, trinh sát báo về:

22 giờ 47 phút: Một xe tải nhỏ không biển trước, biển sau bị bùn che, rời trang trại Hoàng Tám.
– Hướng đi: khu vực chợ đầu mối Đông Lâm.

Minh lập tức chỉ đạo bám theo.

Chiếc xe chạy vòng vèo qua lối mòn, tránh đường lớn. Đến trước cổng chợ, người lái xe và một người phụ… vội vàng đẩy từng bao tải lớn màu xanh xuống.

Trinh sát dùng camera hồng ngoại phóng to hình:
Người phụ xe chính là… cán bộ thú y Nguyễn Văn Tiến.

Minh siết chặt bàn tay.

Không còn là nghi ngờ.


PHẦN 5: MỞ BAO TẢI – SỰ THẬT KINH HOÀNG

Một tổ trinh sát được lệnh theo sát.
Tại chợ, nhóm người trung gian mở bao tải – đúng lúc camera của trinh sát ghi được:

Bên trong là thịt lợn tím tái, nổi mẩn đỏ, bốc mùi nhẹ – chính xác là thịt mắc dịch tả.

Những bao này ngay lập tức được “làm tươi”:
– cắt bỏ phần thâm
– rửa bằng nước pha hóa chất
– tẩm phẩm màu
– chia nhỏ cho các sạp thịt giá rẻ

Người dân nào biết?

Đêm đó, Minh trở về trụ sở trong sự phẫn nộ.
Anh biết mình không chỉ điều tra một đường dây tham tiền.
Anh đang chống lại những kẻ bán độc cho chính đồng bào mình.


PHẦN 6: KẾ HOẠCH MẮC CẠN

Minh bàn với tổ chuyên án:

Không thể bắt nóng.
Phải gom đủ chứng cứ, vì vụ này liên quan đến cán bộ nhà nước, phải tránh để lọt người, lọt tội.

Anh quyết định dùng biện pháp nghiệp vụ:

  1. Cài trinh sát vào làm công nhân trại lợn.

  2. Theo dõi giao dịch tiền giữa Tiến và Hoàng Tám.

  3. Thu thập mẫu thịt từ các sạp bán ra.

  4. Dựng camera bí mật trên con đường lối mòn.


PHẦN 7: NHỮNG LỜI THÌ THẦM TRONG ĐÊM

Một tuần sau, trinh sát cài cắm báo về qua máy bộ đàm:

“Anh Minh… tối nay họ chôn 8 con lợn chết. Không tiêu hủy. Họ kéo qua rãnh nước phía sau chuồng… Em nghe lỏm được là tối mai xuất thịt.”

Minh nheo mắt:

– “Có Tiến ở đó không?”
– “Có. Anh ta chỉ đạo việc chôn. Còn ký vào giấy tiêu hủy.”
– “Được rồi. Gắn thiết bị thu âm vào chuồng số 4. Đêm mai bắt đầu quay bí mật.”

Đêm hôm sau, trong màn sương dày đặc, toàn bộ kế hoạch được ghi lại rõ ràng:

– Hoàng Tám ra lệnh mổ lợn chết.
– Công nhân xẻ thịt trong bóng tối.
– Tiến xuất hiện, đưa một tập tiền.
– Tám nói nhỏ: “Phần của anh, 20 triệu. Mai đi hai chuyến.”
– Tiến đáp: “Nhớ giữ miệng. Đợt này huyện kiểm tra gắt lắm.”

Từng lời – từng câu – lọt hết vào micro.


PHẦN 8: THU GOM CHỨNG CỨ – CUỘC ĐUA VỚI THỜI GIAN

Minh huy động lực lượng lấy mẫu thịt tại 5 chợ:
→ Kết quả: dương tính với virus dịch tả lợn châu Phi.

Một mảnh ghép quan trọng.

Song Minh hiểu rằng chỉ xét nghiệm thịt thì chưa đủ để buộc tội Tiến.
Phải có:

– chứng cứ nhận tiền
– chứng cứ sửa hồ sơ
– chứng cứ tham gia vận chuyển trái phép

Trong lúc đội điều tra làm việc liên tục, Minh phát hiện điều bất ngờ:

Một sạp thịt đã bán cho một trường tiểu học gần đó.

Minh rùng mình.
Nếu thịt bẩn vào bếp ăn trẻ em… hậu quả không dám tưởng tượng.

Anh ra lệnh:

“Phải phá án trong 48 giờ. Bằng mọi giá!”


PHẦN 9: ĐÊM TRUY BẮT – CÚ RUNG CHUYỂN CUỐI CÙNG

Đêm thứ ba, đúng như kế hoạch, chiếc xe không biển lại chạy ra khỏi trang trại.

Nhưng lần này, trên đường lối mòn…
khi chiếc xe rẽ vào đoạn vắng…

“CÔNG AN ĐÂY! DỪNG XE!”

Xe tải phanh két, lái xe định bỏ chạy nhưng bị quật ngã chỉ sau 3 giây.

Tiến ngồi ghế phụ – mặt tái mét.

Trong thùng xe, hơn 300 kg thịt lợn bệnh được đóng bao tải xanh, đúng loại đêm trước.

Hoàng Tám bị bắt ngay sau đó tại trang trại, khi đang thu tiền từ thương lái.


PHẦN 10: LỜI KHAI GÂY SỐC

Tại phòng hỏi cung, ban đầu Tiến im lặng.
Minh đặt trước mặt anh ta:

– bản ghi âm
– video vận chuyển
– sổ kiểm tra giả
– kết quả xét nghiệm
– ảnh tiền trao tay

Tiến run rẩy, rồi gục xuống:

“Tôi… tôi nợ nần. Con tôi bệnh. Tám hứa cho tôi tiền mỗi chuyến… Tôi nghĩ… chỉ là thịt thôi… Không chết người…”

Minh đập tay xuống bàn:

“Anh biết rõ thịt bệnh độc hại thế nào! Anh là thú y – người dân tin anh!”

Tiến bật khóc.

Hoàng Tám thì khác:
Hắn cười nhếch mép, im lặng, không nhận tội cho đến khi xem video chôn lợn và ghi âm nhận tiền.

Hắn lầm lũi nói:

“Tôi muốn giữ đàn lợn. Dịch tới thì trắng tay… Chứ tôi không ép thằng Tiến. Nó tự nhận giúp.”

Nhưng lời khai ấy không giúp hắn thoát tội.


PHẦN 11: KẾT LUẬN CHUYÊN ÁN – CÁI KẾT CHO NHỮNG KẺ BUÔN ĐỘC

Sau một tháng, Viện kiểm sát đưa ra kết luận:

Hoàng Văn Tám:
Buôn bán hàng cấm, gian lận thương mại, tiêu thụ thực phẩm gây nguy hại.
14 năm tù.

Nguyễn Văn Tiến:
Lợi dụng chức vụ, tiếp tay tiêu thụ thịt nhiễm dịch, làm giả hồ sơ.
7 năm tù.

– Lái xe và ba công nhân liên quan:
→ từ 18 tháng đến 3 năm tù treo.

Hơn 2 tấn thịt bệnh bị tiêu hủy.
Chợ đầu mối Đông Lâm bị rà soát toàn diện.


PHẦN 12: LỜI CUỐI CỦA TRUNG TÁ MINH

Trong buổi họp báo, Minh nói một câu khiến báo chí im lặng:

“Kẻ giết người không phải lúc nào cũng cầm dao.
Có khi chỉ là những kẻ tuồn thịt bẩn ra chợ, bỏ độc vào bữa ăn gia đình.”

Người dân xã Đông Phú vẫn nhắc đến chuyên án 42D như một lời cảnh tỉnh:
Không phải dịch bệnh làm họ sợ – mà chính lòng tham con người mới thật sự đáng sợ.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!