Bé 12 Tuổι Bụпg To Bất TҺườпg, KҺι KҺám Xoпg Bác Sĩ CҺỉ Bιết TҺở Dàι Và Gọι Cȏпg Aп Vào Cuộc

Bé 12 Tuổι Bụпg To Bất TҺườпg, KҺι KҺám Xoпg Bác Sĩ CҺỉ Bιết TҺở Dàι Và Gọι Cȏпg Aп Vào Cuộc

Trời mưa lất phất, hành lang bệnh viện tỉnh Ánh Dương sáng trắng dưới ánh đèn neon. Một cặp vợ chồng nghèo gầy gò đưa cô bé tên Hân, 12 tuổi, vào phòng khám. Bụng em to một cách bất thường, căng tròn như đang mắc một bệnh gì đó về gan hay ổ bụng.

Bé bước đi khó khăn, ôm chặt áo mẹ, đôi mắt hoảng loạn như sợ hãi điều gì hơn cả cơn đau.

Bác sĩ Trinh, người đã làm nghề gần hai mươi năm, thoáng cau mày ngay từ lúc cô bé bước vào. Không phải vì bệnh nặng, mà vì thứ gì đó… không giống bệnh lý thông thường.

“Con đau ở đâu?” – bác sĩ hỏi nhẹ.

Hân cúi đầu, mím môi, im lặng.

Mẹ em cuống quýt:
“Dạo này nó mệt với nôn suốt, ăn không được… Bụng thì cứ to lên từng ngày. Bác sĩ cứu cháu tôi.”

Trinh thăm khám. Tay chị khựng lại khi đặt lên bụng Hân. Sờ rất rõ: bụng bé không căng kiểu bệnh gan hay trướng hơi… mà mềm… và phía dưới lại có những cơn co thắt nhẹ.

Chị ngẩng đầu nhìn Hân thật lâu.
Cô bé tránh ánh mắt.

“Con cho bác xem một chút nhé.” – Trinh nói, giọng cố bình tĩnh.

Trong phòng chỉ còn tiếng mưa gõ lên cửa kính.
Sau vài phút kiểm tra, bác sĩ Trinh đứng thẳng dậy, thở dài, vội vàng khóa cửa phòng. Khuôn mặt chị trắng bệch.

Chị gọi điện nội bộ:

“Tôi cần trực ban công an lập tức. Đây không phải ca bệnh bình thường.”

Người mẹ bối rối:
“Bác sĩ… là sao? Có bệnh gì nặng không?”

Trinh hít một hơi thật sâu, giọng trầm xuống:
“Chị… bé Hân đang mang thai được hơn bốn tháng.”

Không khí trong phòng vỡ vụn như tiếng thủy tinh rơi xuống nền gạch.

Người mẹ lảo đảo, ngã ngồi xuống ghế:
“Không… không thể nào… Nó mới 12 tuổi…”

Cha cô bé đứng chết lặng, bàn tay siết chặt đến bật gân xanh.

Hân co rúm người lại, run lên từng đợt, rồi bật khóc không thành tiếng.


KHI CÔNG AN BƯỚC VÀO – CÂU CHUYỆN ĐẦY BÓNG TỐI BỊ LẬT MỞ

Đội điều tra do Trung úy Khải phụ trách nhanh chóng có mặt.
Khải là người dày dạn, từng phá nhiều vụ bạo hành trẻ em. Nhưng khi nhìn thấy Hân, anh cũng khựng lại vài giây.

Anh nhẹ nhàng quỳ xuống ngang tầm mắt bé, không mặc kệ nỗi sợ hãi của một đứa trẻ bị ám ảnh:

“Con đừng sợ. Chú ở đây để giúp con. Con nói cho chú biết, ai làm con đau thế này?”

Hân run bần bật, mắt đỏ hoe:

“Con… con không dám nói… Hắn bảo… nói ra là chết cả nhà…”

Câu nói khiến Khải nhìn thẳng sang cha mẹ đứa bé:

“Trong nhà có ai thường xuyên ở cạnh bé? Họ hàng? Người quen?”

Người mẹ vội lắc đầu:
“Vợ chồng tôi đi làm suốt. Chỉ có ông… ông dượng là hay ở nhà với cháu.”

Câu nói vừa dứt, sắc mặt em Hân tái đi rõ rệt.
Cô bé nắm chặt mép áo, nước mắt tuôn xuống không kiểm soát.


MANH MỐI ĐẦU TIÊN: NỖI SỢ CỦA ĐỨA TRẺ

Khải quan sát phản ứng đó không sót một chi tiết nào.
Anh đứng dậy, thì thầm với đồng đội:

“Đưa tên dượng vào diện nghi vấn. Lập tổ đến nhà họ ngay.”

Đội điều tra phóng xe giữa màn mưa đêm, hướng về căn nhà tồi tàn cuối thôn.
Gió lùa qua hàng tre, ánh đèn pin lia vào căn nhà khóa cửa im ỉm.

Hàng xóm chạy sang:
“Ông dượng ấy… mới xách xe đi từ chiều. Thấy lạ lắm. Mặt tái mét.”

Trong phòng khách nhà Hân, Hân vẫn ngồi co ro.
Không gian bệnh viện lạnh đến mức nghe rõ cả tiếng đồng hồ tích tắc trên tường.

Khải quay lại, đặt chai nước ấm vào tay bé:

“Con nói chú nghe… hắn đã làm gì con? Từ bao giờ?”

Hân cố nuốt tiếng nấc:

“Con… con không biết… lần đầu… con tưởng là mơ… Hắn dọa… Hắn nhốt con trong nhà kho… con sợ…”

Người mẹ bật khóc nghẹn ngào:
“Trời ơi… sao con không nói với mẹ?”

Hân chỉ biết lắc đầu:
“Mẹ không tin… hắn nói mẹ sẽ đuổi con…”

Khải nhìn ánh mắt tuyệt vọng của một đứa trẻ chỉ mới 12 tuổi mà đã phải chịu nỗi ám ảnh không ai tưởng tượng nổi.


KHI KẺ THỦ ÁC BỊ DỒN VÀO GÓC TƯỜNG

Hai giờ sáng, đội trinh sát báo về:

– “Đã tìm thấy đối tượng ở một nhà nghỉ ven quốc lộ.”
– “Hắn đang thu dọn đồ chuẩn bị bỏ trốn sang biên giới.”
– “Có dấu hiệu chống cự.”

Khải gằn giọng:
“Giữ nguyên vị trí. Tôi tới ngay.”

Cảnh tượng bắt giữ diễn ra như trong phim.
Cả hành lang nhà nghỉ im lặng nặng nề, chỉ nghe tiếng bước chân nhanh và dứt khoát của lực lượng điều tra.

Khi phá cửa phòng, gã dượng – một người đàn ông gần 40, mặt hốc hác, mắt láo liên – giật mình đánh rơi túi đồ.

“Các anh… các anh hiểu lầm rồi…” – hắn run rẩy.

Khải không nói nhiều. Anh xoay người, ra hiệu còng tay:
“Giờ thì nói ở đồn. Im lặng.”

Trong túi hắn, cảnh sát tìm thấy:

– Hộ chiếu
– Tiền mặt đã đổi
– Một vé xe khách đi cửa khẩu miền Tây
– Và… một chiếc điện thoại có đoạn tin nhắn đe dọa bé Hân

Tất cả khớp với lời khai run rẩy của đứa bé.


CUỘC ĐỐI CHẤT LẠNH NGƯỜI

Sáng hôm sau, Hân được đưa đến phòng thẩm vấn đặc biệt dành cho trẻ vị thành niên.
Thời tiết vẫn âm u, mưa giăng mờ cửa kính.

Khải bước vào, kéo ghế sát cạnh bé.
Bên kia bàn, gã dượng bị còng tay ngồi cúi mặt.

“Con có muốn nói gì không?” – Khải nhẹ nhàng hỏi.

Hân nhìn gã dượng, đôi mắt ngập nước. Bé run, nhưng rồi nắm chặt bàn tay mẹ đứng sau lưng.

“…Hắn… hắn làm con đau… Con rất sợ… Con không muốn chết…”

Gã dượng bật dậy, hét lớn:
“Nó bịa! Nó dụ dỗ tôi! Tôi bị gài!”

Khải đập mạnh tay xuống bàn – tiếng vang dội khiến cả phòng sững lại.

“Cô bé mới 12 tuổi. Anh nghĩ anh có thể che giấu sự thật bằng những lời lẽ bẩn thỉu đó?”

Sau đó, kết quả ADN, bằng chứng camera nhà kho, dấu vân tay, và nhật ký sức khỏe của bé… tất cả chồng chất lên nhau như những tảng đá đè nát sự chối tội cuối cùng của hắn.

Hắn bật khóc ngay trong phòng hỏi cung, giọng lạc đi:

“Tha cho tôi… Tôi chỉ… tôi bị ma quỷ dẫn lối…”

Khải nhìn hắn như nhìn một thứ rác rưởi.


CÁI KẾT – VỤ ÁN KHÉP LẠI, NỖI ĐAU CÒN Ở LẠI

Vụ án được đưa ra xét xử trong sự phẫn nộ của cả huyện.
Gã dượng bị đề nghị mức án cao nhất cho tội xâm hại trẻ em và đe dọa tính mạng nạn nhân.

Bé Hân được chuyển về Trung tâm bảo vệ trẻ vị thành niên để trị liệu tâm lý và chăm sóc thai kỳ theo hướng nhân đạo nhất.

Ngày rời phòng xử án, Khải đứng bên cửa hành lang nhìn bóng cô bé nhỏ bé được mẹ ôm chặt.

Anh thấy đôi vai bé run lên – không phải vì lạnh, mà vì vết thương tâm hồn mà cả đời chưa chắc lành.

Bên cạnh anh, bác sĩ Trinh nói khẽ:

“Chúng ta cứu được một mạng… nhưng thứ con bé mất thì không ai trả lại được.”

Khải siết tay.
Ánh mắt anh ánh lên sự quyết tâm mà bất kỳ người làm điều tra nào cũng mang trong mình:

“Chừng nào vẫn còn những đứa trẻ như Hân, tôi sẽ không bỏ cuộc.”

Ngoài trời, mưa vừa tạnh.
Bầu trời nhạt màu nhưng ánh nắng yếu ớt bắt đầu len qua đám mây – như một hy vọng nhỏ bé giữa bầu không khí đặc quánh đau thương.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!