R;ÚNG Đ;ỘNG: NGƯỜI VỢ 60 TUỔI VÀ NH;ÂN TÌ;NH LẬP M;ƯU H;ÃM H;ẠI CHỒNG – SỰ THẬT TRONG CHIẾC TỦ LẠNH KHIẾN AI CŨNG L;ẠNH G;ÁY

R;ÚNG Đ;ỘNG: NGƯỜI VỢ 60 TUỔI VÀ NH;ÂN TÌ;NH LẬP M;ƯU H;ÃM H;ẠI CHỒNG – SỰ THẬT TRONG CHIẾC TỦ LẠNH KHIẾN AI CŨNG L;ẠNH G;ÁY

I. BỐI CẢNH

Mùa đông ở vùng ven biển huyện L.S luôn ẩm lạnh, nhà nào cũng đóng cửa sớm.
Trong ngôi nhà ba tầng của gia đình ông Trần Văn Lực (62 tuổi) và vợ là bà Nguyễn Thuận (60 tuổi), mọi thứ tưởng như bình yên, chỉ có người trong cuộc mới biết sự yên bình ấy chỉ là lớp vỏ mỏng manh.

Bên ngoài, hàng xóm luôn nghĩ bà Thuận là người vợ mẫu mực, hiền lành, cả đời tảo tần chăm lo cho chồng. Không ai biết rằng trong hơn một năm qua, bà Thuận âm thầm dính vào một mối quan hệ bí mật với Phan Tấn Dự (44 tuổi), một gã đàn ông từng được bà giúp đỡ khi hắn gặp biến cố.

Sự chênh lệch tuổi tác… không ngăn nổi họ lao vào nhau như những người đang đi tìm lối thoát cuối đời.

Nhưng chính mối quan hệ ấy đã dẫn đến thảm kịch tàn nhẫn nhất trong lịch sử địa phương.


II. NGÀY MỌI THỨ BẮT ĐẦU RẠN NỨT

Ông Lực – vốn là chủ một cơ sở chế biến hải sản – thời gian gần đây phát hiện tiền trong két sắt biến mất.
Nhớ lại mọi dấu hiệu đáng ngờ của vợ, ông âm thầm đặt một thiết bị ghi âm nhỏ trong phòng làm việc của bà Thuận.

Một tuần sau, ông nghe được cuộc trao đổi khiến mọi thứ sụp đổ:

Bà Thuận:
“Em chịu hết nổi rồi. Ông ấy mà phát hiện ra chuyện tiền, chúng ta coi như tiêu.”

Dự:
“Chỉ cần ông ta biến mất, tài sản đứng tên bà… là của chúng ta.”

Câu nói như lưỡi dao xoáy thẳng vào tim ông Lực.

Ông định báo công an, nhưng sau vài đêm suy nghĩ, ông quyết định tự thu thập thêm bằng chứng.
Ông không hề biết, chính thời điểm đó, bản thân đã đặt chân vào ngưỡng cửa của cái chết.


III. ÂM MƯU ĐƯỢC HOÀN THIỆN

Bà Thuận – vì tuyệt vọng và bị Dự chi phối – ngày càng suy nghĩ lệch lạc.
Dự đề xuất: pha thuốc ngủ liều cao vào rượu rồi đẩy ông xuống giếng sau nhà, tạo hiện trường tai nạn.

Nhưng kế hoạch ấy gặp trục trặc: con chó giữ nhà cứ sủa về phía họ mỗi khi hai người bàn chuyện.

Họ quyết định chuyển sang phương án khủng khiếp hơn.

Dự nói, giọng lạnh băng:
“Có một cái tủ đông trong kho hải sản của ông ta… để vào đó rồi tính.”

Bà Thuận rùng mình, nhưng sự thù hằn tích tụ nhiều năm khiến bà không thoái lui nữa.


IV. ĐÊM ĐỊNH MỆNH

Tối hôm xảy ra vụ việc, hàng xóm nghe tiếng cãi vã trong nhà ông Lực.

Theo lời khai sau này của bà Thuận, ông Lực phát hiện ra mối quan hệ, đập phá đồ đạc và dọa đuổi bà khỏi nhà.

Nhưng kết quả khám nghiệm hiện trường, pháp y và điều tra lại chỉ ra một sự thật hoàn toàn khác:

  • Ông Lực đã bị đánh mạnh vào đầu từ phía sau

  • Vết thương gọn, trùng khớp với chiếc chày gỗ tìm thấy trong thùng rác

  • Không hề có đồ đạc đổ vỡ như lời bà nói

Tức là, ông không hề phản kháng.

Ông bị tấn công bất ngờ.

Sau cú đánh, ông bị Dự và bà Thuận kéo xuống kho đông lạnh dưới tầng trệt.
Chiếc tủ đông công nghiệp bật nắp lạnh ngắt.

Trong kho nhỏ, ánh đèn vàng lay lắt.
Bà Thuận run bần bật, nhưng Dự ghì chặt vai bà:

“Bây giờ quay đầu là chết. Kéo đi!”

Cơ thể ông Lực được đặt vào trong, tủ đóng sập lại.

Tiếng khóa “cạch” vang lên, dứt khoát, tàn nhẫn.


V. DẤU VẾT KHÔNG THỂ GIẢ

Hai ngày sau, con gái ông Lực gọi điện cho bố không được, liền về nhà.

Bà Thuận mở cửa với gương mặt bơ phờ, nói cha cô đã “đi công tác đột xuất”.

Nhưng cô con gái thấy nhiều điều bất thường:

  • Xe ông Lực vẫn còn trong gara

  • Ví tiền, giấy tờ, điện thoại đều ở nhà

  • Tầng trệt có mùi tanh lạ

  • Một góc sàn có vệt kéo dài như có người bị kéo lê

Cô lập tức báo công an.


VI. KHÁM XÉT HIỆN TRƯỜNG

Cơ quan điều tra mở rộng kho đông lạnh.

Cánh cửa tủ đông công nghiệp bật ra… một làn hơi trắng phụt lên.

Bên trong, thi thể ông Lực nằm co lại, chân tay tím tái.
Khuôn mặt ông như vẫn còn hoảng sợ vì bị chôn sống trong bóng tối lạnh ngắt.

Hiện trường khiến nhiều điều tra viên dày dạn kinh nghiệm cũng phải đứng lặng.

Họ tìm thấy:

  • Vết máu khô dính dưới đáy tủ

  • Một sợi tóc dài của phụ nữ kẹt ở bản lề cửa

  • Dấu vân tay của Dự bên trong lớp nắp tủ (không thể là vô tình)


VII. KẺ CHỦ MƯU GỤC NGÃ

Trước những chứng cứ không thể chối cãi, Dự bị bắt ngay lập tức.
Hắn khai tất cả tội lỗi thuộc về bà Thuận, hắn chỉ “giúp đỡ”.

Nhưng công an đã có đủ dữ liệu từ:

  • Dữ liệu điện thoại

  • Tin nhắn giữa hai người

  • Camera an ninh của nhà hàng xóm ghi lại cảnh Dự vào nhà vào đêm xảy ra vụ việc

  • Lời khai mâu thuẫn liên tục

Bà Thuận bị mời lên làm việc.
Ngồi trước các điều tra viên, mái tóc bạc run run, ánh mắt thất thần:

“Tôi… tôi chỉ muốn ông ấy biến mất thôi… tôi đã không ngờ… mọi thứ lại thành ra thế này…”

Bà bật khóc trong tiếng còng số 8 lạnh lẽo.


VIII. SỰ THẬT CUỐI CÙNG

Khi đối chất, Dự thú nhận:

“Tôi muốn chiếm tài sản của bà ấy. Tôi thuyết phục bà ta rằng ông Lực hành hạ và xem thường bà ấy… Tôi làm tất cả để bà ấy lệ thuộc vào mình.”

Bà Thuận nghe xong gục hoàn toàn.

Suốt một năm qua, bà tưởng mình tìm được người hiểu mình, cuối đời được yêu thương.
Không ngờ tất cả chỉ là một cái bẫy.

Một cái bẫy khiến bà thành kẻ sát nhân, còn hắn thì toan tính chiếm đoạt tài sản khi bà đi tù.


IX. KẾT

Tòa tuyên:

  • Dự: tù chung thân

  • Bà Thuận: 20 năm tù vì tham gia đồng phạm

Ngày bị đưa lên xe, bà Thuận quay lại nhìn căn nhà mình sống hơn 40 năm.
Đôi mắt khô khốc.

Bà không khóc nữa.
Nước mắt đã cạn từ cái đêm bà buông tay làm điều tàn ác nhất đời mình.

Hàng xóm đứng ngoài cổng lắc đầu:

“Đời người 60 năm rồi… cuối cùng đánh đổi tất cả vì một gã đàn ông ngoài đường.”

Nhưng trong thâm tâm ai cũng hiểu:

Bi kịch này không chỉ là chuyện phản bội, mà là bi kịch của sự cô đơn, sự yếu đuối và sự lệ thuộc cảm xúc nguy hiểm ở tuổi xế chiều.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!