CHỒNG VÀ BỒ MẶC QUẦN ÁO CƯỚI ĐẨY VỢ XUỐNG HỐ – ĐÚNG LÚC CHA VỢ XUẤT HIỆN VÀM MỘT VIỆC KHIẾN CẢ HAI QUỴ GỐI

CHỒNG VÀ BỒ MẶC QUẦN ÁO CƯỚI ĐẨY VỢ XUỐNG HỐ – ĐÚNG LÚC CHA VỢ XUẤT HIỆN VÀM MỘT VIỆC KHIẾN CẢ HAI Q;UỴ GỐI


I. ĐÊM TỘI ÁC VỪA ĐƯỢC DÀN LÊN

Trời chiều nhập nhoạng. Khu đất phía sau nhà Huy, vốn là nền móng chuẩn bị xây thêm phòng, được đào sâu hơn 3 mét. Mấy ngày nay mưa rả rích khiến thành hố trơn, tối om, sâu hun hút.

Lan – vợ Huy – vừa sinh được 4 tháng, cơ thể còn yếu, nhưng hôm nay bị Huy gọi ra ngoài “nói chuyện cho rõ ràng”.

Lan mặc bộ áo len mỏng, ôm đứa con nhỏ trong lòng, tay run vì lạnh.

Nhưng điều khiến cô sốc nhất không phải là cái lạnh – mà là cảnh ngay trước mắt:

Huy và người phụ nữ tên Thảo – nhân tình của hắn – đang mặc đồ cưới.
Huy mặc vest trắng, Thảo khoác váy cưới dài quét đất, trang điểm rực rỡ, đứng cạnh nhau giữa sân.

Đằng sau họ là chiếc xe hơi mượn đạo cụ, cột đầy hoa hồng đỏ, trông như một cuộc lễ cưới tự phát.

Lan chết trân:
“Huy… anh đang làm gì vậy?”

Thảo cười nhếch mép, giọng khinh bỉ:
“Tụi tao cưới nhau. Tối nay xong giấy tờ, mai đi đăng ký. Cô biết để mà giải thoát.”

Lan không tin vào tai mình:
“Còn con? Anh định để con mình đi đâu?”

Huy quay sang, mắt lạnh như đá:
“Không liên quan. Cô ôm nó rồi biến đi. Hoặc…”

Hắn nhìn về phía cái hố đang phủ tạm bởi tấm bạt lớn.

Thảo chêm vào:
“Hoặc ở lại trong hố đó, cho yên chuyện.”

Lan run bắn:
“Hai người điên rồi!”


II. LỢI DỤNG BÓNG TỐI, HỌ CHUẨN BỊ RA TAY

Gió thổi phần phật, tấm bạt che hố phập phồng như có linh hồn.

Huy nắm tay Lan, kéo mạnh ra phía sau nhà.
Thảo giữ đèn pin, mặt phấn trắng nổi bật trong làn gió đông.

Lan bế con, cố giằng ra, nhưng sức phụ nữ mới sinh vốn yếu ớt.

Huy nghiến răng:
“Xuống dưới đó một đêm thôi. Mai tao tính!”

Thảo đứng phía sau thúc:
“Dứt khoát đi anh! Hố sâu thế kia, trời lại lạnh, ai mà chịu nổi. Thế là xong.”

Lan hét lên:
“Huy! Anh là cha đứa bé! Anh đẩy mẹ con tôi chết thật sao!?”

Huy giữ chặt cánh tay Lan, đẩy sát đến mép bạt.

Lan vừa khóc vừa cố lùi, nhưng chân trượt vì nền đất ướt.

Thảo kéo váy cưới sang một bên, giữ tay Huy lại để… đẩy cho mạnh hơn.

Trong tích tắc—

Lan và bé Gấu rơi xuống.

Tiếng “soạt” của tấm bạt xé ngang không gian.
Tiếng “bịch!” khô khốc vọng từ đáy hố sâu.

Đèn pin trên tay Thảo rơi xuống đất.

Huy đứng sững.
Vẻ mặt say men chiến thắng.

Thảo kéo tay hắn:
“Xong rồi. Che bạt lại đi anh. Nhanh.”

Huy làm theo như một cái máy, đặt từng viên gạch chặn lên mép bạt.

Hai kẻ mặc đồ cưới đứng giữa trời đêm, hối hả phi tang như đang diễn một cảnh cưới ma quái.


III. ĐÚNG LÚC CHÚNG ĐANG CHE HỐ – NGƯỜI ĐÀN ÔNG ẤY XUẤT HIỆN

Tiếng xe máy vọng lại từ đường lớn.

Huy giật mình:
“Ai đó?”

Thảo tái mặt:
“Không lẽ… hàng xóm?”

Nhưng tiếng người đàn ông quát lên khiến cả hai rụng rời:

“Huy! Mày đang làm gì ở đó?”

Cả hai quay lại.

Dưới ánh đèn xe máy, hiện ra vóc dáng rắn rỏi, gương mặt lạnh như thép của một người đàn ông lớn tuổi.

Ông Tâm – cha của Lan.

Trên tay ông còn mang túi đồ mua cho cháu ngoại.
Ánh mắt ông lia một vòng từ mớ hoa cưới trên người Thảo, bộ vest trắng của Huy, đến tấm bạt còn đang rung vì chưa chặn kỹ.

Ông Tâm lặng đi 2 giây. Rồi ông hỏi, rất chậm:

“Lan đâu?”

Huy nuốt khan:
“Lan… đi sang nhà bạn rồi bố…”

Ông Tâm nghiêng đầu:
“Vậy mày chặn bạt che hố làm gì? Bùn trên giày mày còn ướt đấy.”

Thảo lùi lại sau lưng Huy, mặt tái mét.

Gió thổi mạnh.
Một góc bạt bị hở, phát ra tiếng khóc yếu ớt—
tiếng của bé Gấu.

Ông Tâm nghe rõ.
Toàn thân ông như đóng băng rồi lập tức bùng cháy.

Ông hất Huy sang một bên, bước đến giật phăng tấm bạt.

Dưới hố…
Lan nằm bất tỉnh, ôm con, đất bám đầy người.

Ông Tâm gầm lên, tiếng như xé rách cả đêm tối:

“LAN!!! GẤU!!!”

Không chần chừ, ông nhảy thẳng xuống, bế con gái và cháu lên bằng sức của người từng ở chiến trường.

Lan thều thào:
“Bố… cứu… con…”

Đó cũng là giây phút Huy sụp xuống đất.


IV. BỘ MẶT THẬT BỊ LỘ – CÁI KẾT KHÔNG THỂ CHẠY TRỐN

Ông Tâm đặt Lan vào lòng, quay sang nhìn Huy và Thảo đang run lập cập trong bộ đồ cưới.

Ánh mắt ông sắc như dao mổ:

“Hai đứa… mặc đồ cưới để giết người phi tang? Giết cả con ruột mình?”

Thảo bật khóc:
“Cháu… cháu không làm gì hết… là anh Huy…”

Ông Tâm quát như sấm:

“Câm! Tao nghe hết rồi!”

Ông rút điện thoại, bấm một số quen thuộc:

“Đồng chí trưởng công an xã hả? Tôi Tâm đây. Qua nhà tôi ngay. Có vụ giết người.”

Huy chồm tới, quỳ gối, ôm chân ông:

“Bố ơi… con xin… con chỉ lỡ tay…”

Ông Tâm đá thẳng hắn ngã xuống vũng bùn:

“Lỡ tay cái gì!? Mày mặc đồ cưới đi giết vợ, giết con! Trời đất này còn chỗ cho loại người như mày sao?”

Thảo cũng quỳ xuống, váy cưới dính đầy bùn, run rẩy xin tha.

Nhưng ông Tâm quay đi, bế Lan vào nhà:

“Pháp luật xử chúng mày.”


V. KẾT LUẬN

Công an xã đến ngay lập tức.
Hiện trường được giữ nguyên, lời khai của Lan, dấu tay, dấu chân, thời gian hành vi đều rõ ràng.

Huy và Thảo bị bắt ngay trong đêm, vẫn còn nguyên bộ đồ cưới lem lấm bùn và tội ác.

Dân làng xôn xao suốt nhiều tháng.
Ai cũng nói:

“May mà cha vợ tới đúng lúc. Chậm thêm một chút thôi, hai mẹ con đã chết dưới hố.”

Lan sống sót, cùng con gái chuyển về ở với bố.

Còn Huy và Thảo – trong đêm định mệnh ấy – đã tự tay phá tan tương lai của chính mình bằng một bộ đồ cưới nhuốm bùn và máu.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!