MẸ CHỒNG X;É VÁY CON DÂU GIỮA CHỢ – NHƯNG 30 PHÚT SAU BÀ PHẢI Q;UỲ GỐI XIN CÔ TH;A T;HỨ
I. SỰ VIỆC GÂY SỐC GIỮA CHỢ ĐÔNG
Sáng thứ bảy, chợ huyện đang đông nghẹt người.
Tiếng rao, tiếng xe máy, tiếng trả giá hòa lẫn thành một mớ hỗn độn quen thuộc.
Mai – 27 tuổi, vừa cưới được hơn 2 năm – ôm túi đồ ăn bước ra khỏi sạp rau.
Cô mặc chiếc váy hoa dài đến gối, kín đáo, nhẹ nhàng.
Nhưng chưa đi được mười bước, bàn tay ai đó nắm lấy cổ tay cô giật mạnh.
Bà Ngọc – mẹ chồng Mai.
Giọng bà vang lên the thé, đủ khiến cả dãy sạp quay lại:
“Cô còn mặt mũi đi chợ à? Con dâu gì cái thứ lẳng lơ! Cô tưởng tôi không biết cô giấu tiền của con tôi đem đi nuôi trai sao!?”
Mai giật mình, chết trân giữa đám đông.
“Con… con không làm gì cả… mẹ hiểu lầm rồi…”
Nhưng Mai chưa kịp nói hết câu thì xoẹt! – bà Ngọc túm lấy tà váy, kéo mạnh đến mức đường chỉ bung toạc.
Chiếc váy của Mai bị xé một đường dài, lộ cả chân.
Cả chợ ồ lên.
Có người đưa điện thoại lên quay.
Có người thì thầm: “Lại chuyện nhà bà Ngọc kìa…”
Mai bật khóc, hai tay cố giữ váy cho khỏi tụt.
Nhưng bà Ngọc chưa dừng lại.
Bà chỉ thẳng vào mặt con dâu:
“Đồ đàn bà lăng loàn! Tôi phải vạch trần cô cho thiên hạ biết bộ mặt thật!”
Mai run rẩy:
“Mẹ đừng làm thế… con không làm gì sai cả…”
Bà Ngọc hất tay cô, quát:
“Câm! Tôi đã xem tin nhắn rồi! Số tiền 80 triệu biến đi đâu? Cô khai ra ngay!”
Đám đông bắt đầu xì xào.
Một số người thương Mai, nhưng không ai dám xen vào.
Mai đứng giữa chợ, váy rách nát, nước mắt chảy xuống lẫn với nỗi nhục.
Nhưng điều bà Ngọc không ngờ…
Là chỉ 30 phút sau, chính bà sẽ phải quỳ gối trước mặt Mai, cầu xin tha thứ.
II. CUỘC ĐIỆN THOẠI LÀM ĐỔI CHIỀU MỌI THỨ
Mai không cãi.
Cô lặng lẽ rút điện thoại, bấm số.
“Nè, con gọi cho ai!? Trai à!?” – bà Ngọc gào lên.
Mai không trả lời.
Đầu dây bên kia bắt máy:
“Dạ, bác sĩ bệnh viện Trung tâm nghe ạ, có phải người nhà bệnh nhân Việt không?”
Bà Ngọc khựng lại.
Việt chính là chồng Mai – con trai bà.
Mai nuốt nước mắt:
“Dạ đúng… Xin bác sĩ nói chuyện với mẹ chồng con giúp ạ…”
Cô đưa điện thoại cho bà Ngọc.
Bà Ngọc vẫn hậm hực cầm lấy:
“Ai đấy? Tôi mẹ thằng Việt đây.”
Giọng bác sĩ đều đều:
“Chúng tôi xin thông báo lại lần nữa: số tiền 80 triệu là viện phí cần đóng gấp để duy trì điều trị thận cho anh Việt.
Vợ anh ấy – cô Mai – đã tự xoay xở vay mượn đủ số tiền ngay trong đêm để kịp lúc phẫu thuật.
Hiện sức khỏe anh Việt đang tạm ổn.”
Bà Ngọc sững sờ.
Mắt trợn lên.
“Gì… gì cơ!? 80 triệu là… tiền viện phí của thằng Việt!?”
Bác sĩ xác nhận lại:
“Dạ đúng. Còn chuyện nhắn tin, chúng tôi gửi thông báo vào số của người nhà – là số điện thoại của cô Mai. Chúc gia đình yên tâm.”
Điện thoại tuột khỏi tay bà Ngọc, rơi xuống đất.
Bà lắp bắp, mặt tái không còn giọt máu:
“Vậy… vậy là nó… không phải nuôi trai à…?”
Mai thu điện thoại lại, giọng nghẹn:
“Con chạy vay cả đêm… vì nhà mình không còn ai xoay nổi.
Con định về nói, nhưng mẹ chưa kịp để con mở miệng…”
Đám đông nghe rõ từng chữ.
Một số người thở dài, một số lắc đầu ngán ngẩm.
Bà Ngọc như người vừa bị trời giáng cho cú sét.
III. 30 PHÚT SAU – CẢ CHỢ CHỨNG KIẾN CẢNH KHÔNG AI NGỜ
Mưa phùn bắt đầu rơi lất phất.
Mai co ro trong chiếc váy rách, định quay đi thì một bàn tay chụp lấy tay cô.
Bà Ngọc…
vừa khóc vừa quỳ sụp xuống mặt đường ướt:
“Mai ơi… mẹ sai rồi…
Mẹ hồ đồ, nóng nảy… mẹ nhục nhã quá…
Con tha cho mẹ… con đừng bỏ thằng Việt… nó cần con lắm…”
Tất cả người bán, người mua đều đứng im.
Mai chưa bao giờ thấy mẹ chồng – người luôn ngạo nghễ, độc đoán – lại quỳ xuống, đôi tay nắm chặt lấy chân cô mà khóc như vậy.
Mai nghẹn ngào:
“Mẹ đứng lên đi. Con không giận mẹ. Nhưng… có chuyện gì cũng hãy để con giải thích…”
Bà Ngọc ôm lấy chân cô, giọng vỡ nát:
“Con là phúc của cái nhà này… Mẹ nhìn nhầm con… Mẹ xin lỗi… Xin lỗi con…”
Những người xung quanh bắt đầu giúp Mai che váy, đưa cô áo khoác, khuyên bà Ngọc đỡ con dâu dậy.
Cảnh tượng ấy gây chấn động cả chợ – trong vòng 30 phút, từ việc xé váy, làm nhục con dâu… bà Ngọc trở thành người quỳ xuống xin tha thứ.
IV. KẾT CỤC
Chiều hôm đó, Mai cùng bà Ngọc vào bệnh viện thăm Việt.
Người đàn ông đang thở oxy yếu ớt nắm tay vợ, nhìn mẹ rồi bật khóc.
Ba người ôm lấy nhau trong phòng bệnh trắng toát, không còn tiếng trách móc nào nữa.
Sau lần ấy, bà Ngọc đổi hẳn tính.
Không còn quát tháo, xét nét.
Bà nói:
“Con dâu là con gái của mình, chứ không phải người ngoài.”
Còn Mai…
giây phút đứng giữa chợ với chiếc váy rách đã trở thành ký ức đau nhưng đáng để nhớ – vì chính nó khiến gia đình cô thay đổi mãi mãi.





