“Ngườι cҺồпg tàп пҺẫп ép vợ maпg tҺaι lү Һȏп, aι пgờ 6 пăm sau cȏ trở lạι cùпg Һaι ƌứa Ьé gιṓпg Һệt aпҺ…”

Tôi là Vân, năm nay bốn mươi hai tuổi. Sáu năm trước, tôi rời khỏi căn nhà từng nghĩ sẽ là bến đỗ của mình, mang theo cái thai trong bụng và một trái tim gần như chết lặng. Sáu năm sau, tôi trở về… cùng hai đứa bé có đôi mắt, cái mũi, và cả nụ cười giống hệt người đàn ông mà tôi từng yêu đến tận cùng – chồng cũ của tôi, Khải.

Để kể lại tất cả, tôi phải bắt đầu từ ngày anh ép tôi ký vào đơn ly hôn, khi cái thai chỉ vừa được bốn tháng – thời điểm mà tôi tưởng rằng anh sẽ là người hạnh phúc nhất.


1. Những dấu hiệu đầu tiên

Tôi và Khải cưới nhau được bảy năm mới có tin vui. Bao nhiêu lần điều trị, bao nhiêu lần thử que thất bại… đến mức tôi từng nghĩ mình không còn cơ hội làm mẹ nữa. Đó là giai đoạn khó khăn nhất đời tôi, và cũng là lúc tôi thấy rõ được lòng người.

Khải yêu thương tôi lúc đầu, nhưng theo thời gian, sự kiên nhẫn của anh hao mòn dần. Mỗi lần nhà nội giục giã, mỗi lần nghe lời ra tiếng vào rằng “vợ nó chắc khó có con”, tôi thấy vai anh nặng trĩu. Rồi một ngày, anh nói:

– Vân… nếu em không thể sinh được… hay là…

– Anh muốn ly hôn? – Tôi hỏi, cổ họng nghẹn lại như có gì chặn ngang.

Anh im lặng.

Sự im lặng ấy đau hơn mọi câu nói. Nó là kết luận của bảy năm hôn nhân.

Thế nhưng, trớ trêu thay… chỉ một tháng sau cuộc nói chuyện ấy, tôi phát hiện mình có thai.

Tôi vui đến mức ôm mặt khóc. Tôi chạy đi tìm Khải, hy vọng nhìn thấy ánh mắt rạng rỡ của anh – như ngày xưa. Nhưng anh chỉ đứng sững, nét mặt hiện lên thứ cảm xúc khó đoán, không vui, không xúc động, chỉ ngỡ ngàng và… bối rối.

Một cảm giác lạ thoáng qua trong đầu tôi:
Sao anh không mừng?

Tôi không biết, giai đoạn tồi tệ nhất chỉ mới bắt đầu.


2. Sự thay đổi lạnh lẽo

Từ ngày biết tôi có thai, Khải bỗng trở nên xa cách. Anh về muộn hơn, ít nói hơn, không chạm vào người tôi nữa. Những tin nhắn bí mật, những cuộc gọi lén lút, những đêm anh nói “ra ngoài gặp bạn một lát” mà sáng mới về…

Tôi không muốn nghi ngờ. Phụ nữ mang thai vốn nhạy cảm, nhưng tôi cố gắng tin rằng do áp lực công việc.

Cho đến một tối, khi tôi đang nôn nghén trong nhà vệ sinh, điện thoại của anh reo lên trên bàn. Một tin nhắn hiện ra:

“Khi nào anh mới bỏ cô ta? Em mệt mỏi rồi.”

Lúc ấy, bao nhiêu hy vọng trong tôi như rơi xuống vực. Tay tôi run đến mức không thể mở khóa màn hình, nhưng dòng tin đó đã đủ để tôi hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Khải bước vào, nhìn thấy nét mặt tôi tái nhợt, ánh mắt anh lảng đi.

– Em đọc tin nhắn của anh?
– Em… không mở được. Nhưng em thấy nội dung trên màn hình.

Anh thở dài như người bị làm phiền.

– Vân… mọi chuyện không như em nghĩ. Em đang có bầu, đừng tự làm mình căng thẳng.

– Khải, người phụ nữ đó là ai?

Anh im lặng rất lâu rồi trả lời:

– Là người khiến anh cảm thấy… bình yên. Còn với em, anh chỉ thấy áp lực.

Câu nói ấy như một nhát dao cắm thẳng vào tim tôi.


3. “Ký đi. Để chúng ta giải thoát cho nhau.”

Tôi tưởng mọi chuyện chỉ dừng ở việc anh phản bội, nhưng không.

Ngày tôi được bác sĩ thông báo thai đã ổn định, tim thai khỏe, tôi nghĩ mình có thể chia sẻ tin vui với anh. Nhưng khi tôi về nhà, anh đặt trước mặt tôi một xấp giấy:

– Vân… ký vào đơn ly hôn đi.

Tôi đứng chết lặng.

– Anh muốn bỏ em… khi em đang mang thai con của anh?

– Đứa bé không thể giữ chân một cuộc hôn nhân đã chết. Em sinh con ra, anh vẫn chu cấp. Nhưng anh không thể tiếp tục sống với em được nữa.

Tôi bật khóc:

– Anh không thương con sao?

– Em đừng ép anh, Vân. – Giọng anh lạnh ngắt. – Ký đi.

Tôi run rẩy, nước mắt rơi không ngừng.

– Anh không cần em, nhưng xin anh đừng đẩy mẹ con em ra đường lúc này…

– Nếu em không ký, anh sẽ chứng minh trước tòa rằng em không ổn định tinh thần khi mang thai. Em biết anh làm được mà.

Tôi ngã khụy xuống. Người đàn ông từng nắm tay tôi thề hẹn bây giờ đứng trước mặt, lạnh lùng như kẻ xa lạ.

Tôi ký.

Đó là chữ ký đau nhất cuộc đời tôi.


4. Rời đi – mang theo nỗi tủi nhục

Sau khi ký đơn, tôi dọn ra khỏi nhà ngay trong đêm, mang theo vài bộ quần áo và bản siêu âm nhỏ. Không mẹ, không anh em, không ai để dựa vào. Tôi ngồi trong căn phòng trọ rẻ tiền, vừa khóc vừa ôm bụng.

Nhưng nghĩ đến sinh linh nhỏ bé đang lớn lên trong mình, tôi tự nhủ:

“Vân, mày phải sống. Không phải vì mày, mà vì con.”

Thời gian sau đó, tôi làm mọi công việc có thể: bán hàng online, dạy kèm, soạn tài liệu. Bụng ngày một lớn, chân ngày một phù, nhưng tôi không được phép gục ngã.

Đến tháng thứ bảy, bác sĩ thông báo tôi mang thai đôi – hai bé trai.

Tôi bật khóc ngay tại phòng khám. Tôi từng cầu mong có con, không ngờ ông trời lại cho mình gấp đôi.


5. Giây phút sinh nở – Và lời thề của một người mẹ

Ngày sinh, tôi đau tới mức không còn biết thế nào là thời gian. Trong cơn mê man, tôi chỉ nghe bác sĩ nói:

– Cố gắng lên chị, hai bé đang xuống rồi!

Rồi tiếng khóc. Hai tiếng khóc. To và khỏe.

Khi hai đứa bé đỏ hỏn nằm trên ngực tôi, tôi chỉ biết khóc. Khóc cho mọi tủi nhục, mọi cô đơn, mọi tổn thương đã chịu. Khóc vì cuối cùng, tôi đã không còn một mình nữa.

Tôi nhìn hai bé, đôi mắt dài, hàng mi cong, cái môi mỏng – giống Khải đến mức khiến tim tôi thắt lại.

– Các con… mẹ hứa sẽ bảo vệ hai con đến cùng. Không cần bố, mẹ vẫn nuôi được các con nên người.

Tôi đặt tên cho chúng là MinhKhôi.


6. Sáu năm xây lại cuộc đời

Một mình nuôi hai đứa nhỏ là hành trình mà chỉ cần nghĩ lại thôi, tôi đã thấy mình thật mạnh mẽ.

Tôi vừa làm mẹ, vừa làm cha. Mỗi đêm, một đứa khóc, đứa kia thức theo. Những tháng ngày mất ngủ kéo dài khiến mắt tôi thâm quầng. Nhiều lúc mệt đến mức chỉ muốn ngã xuống mà khóc.

Nhưng mỗi khi hai đứa nhỏ ôm cổ tôi, thì thầm:

– Con thương mẹ.

Tôi lại có thêm sức mạnh.

Tôi bắt đầu mở một tiệm đồ ăn nhỏ, bán online. Từ vài đơn mỗi ngày, rồi vài chục đơn, rồi mở thêm mặt bằng. Thời điểm hai bé ba tuổi, tôi đã đủ tiền để mua một căn hộ nhỏ – không lớn, nhưng là tổ ấm thật sự của ba mẹ con.

Tôi dần bình yên trở lại.

Nhưng cuộc đời không bao giờ dừng lại chỉ vì bạn muốn yên ổn.


7. Ngày vô tình gặp lại

Một buổi sáng đưa hai con đi học, tôi gặp một người quen cũ của Khải. Cậu ta đứng sững khi thấy hai đứa chủ động gọi tôi:

Mẹ ơi, hôm nay con muốn mang đồ ăn mẹ nấu đi khoe với cô giáo!

Cậu ta nhìn hai bé, nhìn tôi, rồi thốt lên:

– Trời đất… sao hai đứa nhỏ giống Khải như đúc vậy?

Tôi chỉ cười nhạt:

– Chuyện đó… không còn liên quan gì nữa.

Nhưng tôi biết rồi tin sẽ đến tai Khải.

Và đúng như dự đoán, chỉ ba ngày sau… anh xuất hiện trước cửa nhà tôi.


8. “Vân… đây có phải con của anh không?”

Khi tôi mở cửa, anh đứng đó – gương mặt hốc hác hơn, ánh mắt xanh xao. Anh nhìn tôi vài giây rồi nhìn vào bên trong, nơi hai đứa trẻ đang chơi lego.

– Vân… chúng… là con anh?

Tôi bình thản:

– Anh nghĩ sao?

– Trời ơi… – Anh gần như run rẩy. – Em giấu anh suốt 6 năm?

Tôi cười một cách cay đắng:

– Anh muốn ly hôn. Anh bảo đứa bé không giữ được cuộc hôn nhân đã chết. Lúc đó em chỉ làm theo ý anh thôi.

Khải lùi lại một bước, như bị đánh thẳng vào ngực.

– Anh muốn gặp con… được không?

Tôi chắn ngang:

– Không.

– Vân, anh xin em…

– Sáu năm trước anh đuổi mẹ con tôi đi. Sáu năm qua, con tôi không có cha nhưng chúng vẫn lớn lên tốt đẹp. Anh không có quyền xuất hiện và làm xáo trộn cuộc sống của chúng nữa.

Tôi đóng cửa lại.

Nhưng đó chưa phải là kết thúc.


9. Sự thật về đời anh sau ly hôn

Khoảng một tuần sau, tôi nhận được tin từ người quen:

– Vân, em có biết Khải ly hôn vợ hai rồi không?

Tôi sững người.

– Vợ hai?

– Ừ, cái cô người tình cũ đó. Hai người cưới được hai năm thì cô ta ngoại tình với người khác, rồi bỏ đi. Khải sa sút lắm, nợ nần chất đống.

Tôi im lặng một lúc lâu.
Hóa ra, anh cũng đã phải trả giá cho những gì mình gây ra.


10. Tòa án và trận chiến giành lại con

Khải không bỏ cuộc. Anh thuê luật sư, nộp đơn ra tòa yêu cầu nhận quyền làm cha và xin quyền thăm nom.

Tôi không sợ chuyện nhận cha, vì đó là sự thật. Tôi chỉ sợ anh sẽ dùng tiền bạc, luật pháp để giành hai đứa nhỏ.

Tại phiên tòa, tôi đứng trước mặt anh – người từng là chồng mình – và nói:

– Thưa tòa, sáu năm qua, anh ấy chưa từng gửi một đồng, một cuộc gọi, hay một lời thăm hỏi. Còn tôi, tôi nuôi hai đứa trẻ này bằng máu và nước mắt. Tôi không ngăn anh nhận con, nhưng tôi phản đối quyền nuôi và quyền can thiệp quá sâu vào cuộc sống của chúng. Tôi chỉ muốn con mình được bình yên.

Khải nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe.

– Anh xin lỗi… Vân à… anh sai rồi…

Nhưng lời xin lỗi không thể xóa đi những gì tôi đã chịu đựng.

Cuối cùng, tòa phán quyết:
Tôi được quyền nuôi con. Khải chỉ được thăm nom theo lịch định trước, với sự đồng ý của tôi.

Tôi thở phào.


11. Ngày anh lần đầu ôm hai con

Hôm đó, tôi đưa Minh và Khôi đi công viên. Khải đứng chờ sẵn. Khi hai bé chạy đến, Khôi ngước lên nhìn anh:

– Chú là ai vậy?

Khải siết chặt tay, giọng nghẹn lại:

– Chú… là ba.

Hai đứa nhìn nhau, rồi quay sang nhìn tôi:

– Mẹ?

Tôi gật đầu.

– Đúng rồi con. Đây là ba của hai con.

Hai đứa im lặng vài giây, rồi Minh hỏi nhỏ:

– Ba… có thương con không?

Khải bật khóc như một đứa trẻ.

– Ba thương… thương nhiều lắm… Ba xin lỗi vì ba đến muộn…

Hai đứa đi lại, ôm lấy anh. Tôi đứng nhìn, tim nhói nhưng nhẹ nhõm.

Vì tôi không dạy con hận thù.
Tôi chỉ dạy chúng biết yêu thương đúng cách.


12. Anh trở về – không phải để xin tha thứ, mà để chuộc lỗi

Từ hôm đó, Khải thay đổi. Anh không đòi quyền gì nữa. Anh chỉ xin được làm ba – đúng nghĩa làm ba – chứ không chen vào cuộc sống của tôi.

Anh luôn đến đúng giờ, luôn chuẩn bị đồ ăn, đồ chơi cho hai bé. Anh đưa chúng đi học, tham gia các buổi họp phụ huynh, đi khám khi chúng ốm. Anh còn bí mật gửi tiền vào quỹ học tiết kiệm cho con.

Một lần, anh nói với tôi:

– Vân… anh không xin em quay lại. Anh biết mình không xứng. Anh chỉ mong… khi hai con lớn lên, em cho chúng biết rằng ba chúng đã từng sai, nhưng đã cố gắng sửa sai.

Tôi im lặng.
Không oán hận. Không trách móc.
Chỉ là… những điều đã qua, không thể quay lại nữa.


13. Sáu năm sau ngày gặp lại – một gia đình theo cách khác

Cuộc sống dần ổn định. Ba mẹ con tôi vẫn sống trong căn hộ nhỏ. Khải thì ở gần đó để tiện thăm con. Chúng tôi không còn là vợ chồng, nhưng… lại trở thành một kiểu gia đình khác: tôn trọng, văn minh, và biết điều.

Một lần, khi tôi đưa hai bé sang cho anh, Minh thì thầm:

– Mẹ ơi, con thương ba. Nhưng con thương mẹ nhất.

Khôi ôm tôi:

– Ba nói mẹ là người mạnh nhất trên đời. Có đúng không mẹ?

Tôi bật cười, nước mắt lại rơi:

– Ừ… mẹ mạnh vì mẹ có hai đứa.


14. Lời kết – Từ góc nhìn của một người mẹ

Nếu bạn hỏi tôi có hận Khải không?

Tôi sẽ nói không.

Vì nhờ anh, tôi mới có Minh và Khôi.
Nhờ anh bỏ rơi, tôi mới mạnh mẽ như bây giờ.
Nhờ anh tàn nhẫn, tôi mới học được cách tự yêu lấy chính mình.

Sáu năm, tôi đi từ vực sâu tuyệt vọng đến đỉnh cao bình yên. Tôi không cần anh quay lại. Tôi không cần một lời hứa. Tôi chỉ cần hai đứa bé – những thiên thần đã cứu cả cuộc đời tôi.

Và đôi khi… khi nhìn Khải lặng lẽ chơi với con, tôi hiểu rằng:
Trừng phạt lớn nhất dành cho một người cha không phải là bị tòa tước quyền, mà là tự nhận ra mình đã đánh mất những năm tháng đẹp nhất của con.

Còn tôi – một người mẹ – đã đi qua đêm tối để thấy bình minh.

Đó là câu chuyện của tôi.

Một câu chuyện về phụ nữ, về tình mẫu tử, và về hành trình đứng dậy sau đau đớn để làm lại cuộc đời.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!