BỎ MẶC VỢ TRÊN BÀN ĐẺ ĐỂ ĐI NHÀ NGHỈ VỚI BỒ – 6 THÁNG SAU NGƯỜI CHỒNG NHẬN CÁI KẾT ĐẮNG

B;Ỏ M;ẶC VỢ TRÊN BÀN Đ;Ẻ ĐỂ ĐI NHÀ NGHỈ VỚI BỒ – 6 THÁNG SAU NGƯỜI CHỒNG NHẬN CÁI K;ẾT Đ;ẮNG

Đêm mưa lâm râm, mùi thuốc sát khuẩn của phòng sinh hòa cùng tiếng bước chân gấp gáp của y tá khiến không gian trở nên nghẹt lại.

Trên giường, Hoa – bụng vượt mặt, đang co giật từng cơn đau dữ dội. Mồ hôi chảy thành từng dòng, bám trên gối. Cô cố nắm lấy tay chồng:

“Anh Minh… đau quá… đừng đi…”

Minh giật tay lại, vẻ khó chịu hiện rõ:

“Em sinh có một đứa mà làm như sắp chết không bằng. Anh có việc ra ngoài một chút.”

Nói rồi, anh ta rút điện thoại, quay lưng bỏ đi, mặc cho vợ cố gọi tên mình trong tuyệt vọng.

Cánh cửa phòng sinh đóng lại, chia đôi hai số phận.

Minh không bước ra hành lang như lời nói, mà bắt thẳng taxi đến một nhà nghỉ ngoại ô, nơi nhân tình của anh – Trân, cô gái trẻ hơn vợ anh đến cả mười tuổi – đang đợi.

“Vợ anh đẻ rồi anh vẫn chạy đến đây được hả?” Trân bật cười, giọng nũng nịu.

Minh hất mặt, đầy tự mãn:
“Đẻ thì có bác sĩ lo. Em mới là người anh muốn ở cạnh.”

Trong khi đó, tại bệnh viện, Hoa bị hạ huyết áp, băng huyết nhẹ. Bác sĩ phải gọi người nhà ký giấy cam kết. Không có chồng, mẹ cô ở xa chưa đến kịp.

Hoa mệt mỏi, yếu ớt đến mức không mở mắt nổi, chỉ lặp lại trong miệng:

“Minh… anh đâu rồi…?”

Không ai trả lời.

Đứa bé chào đời đúng lúc Minh đang ôm bồ trong căn phòng nhà nghỉ. Khi y tá gọi điện thông báo, anh nhấc máy chậm rãi, giọng đầy bực:

“Rồi rồi, biết rồi.”
Rồi anh tắt máy, tiếp tục buổi vui của mình.

Hoa nằm trên giường hồi sức, bế con mà nước mắt rơi ướt gối.
Đêm đó cô khóc đến lả đi.


6 THÁNG SAU – GẶP LẠI NHƯ CHƯA TỪNG QUEN

Sau sinh, Minh càng công khai lạnh nhạt. Anh không chu cấp, không bế con một lần. Tất cả tiền lương đều đưa cho bồ. Hoa một mình vừa chăm đứa bé, vừa làm thêm, vừa chịu đựng những lời xúc phạm.

Một buổi tối, Minh buông câu nói khiến cô chết lặng:

“Anh muốn ly hôn. Anh cưới Trân. Em ký đi.”

Hoa ôm đứa bé, người run bần bật:

“Em bỏ hết để theo anh… Anh nỡ lòng nào bỏ mẹ con em?”

Minh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh tanh:
“Đừng làm phiền cuộc sống mới của anh.”

Hắn ký giấy trước, như muốn tống khứ cô càng nhanh càng tốt.

Hoa ôm con rời khỏi căn nhà từng gọi là tổ ấm, tay không, không tiền, không người nương tựa. Cô trở về nhà mẹ đẻ, bắt đầu cuộc sống từ con số không.


CUỘC TÁI NGỘ ĐẦY MỈA MAI

6 tháng sau, Minh thất nghiệp. Trân – người bồ trẻ – bị kẻ khác giàu hơn dụ dỗ, bỏ hắn không thương tiếc. Không còn tiền, Minh bị chủ nợ siết nhà.

Anh ta – kẻ từng vứt bỏ vợ con – giờ rơi vào cảnh sống nhờ từng bữa.

Một chiều, Minh nghe người quen nói Hoa đã xin vào làm kế toán cho công ty nước sạch của huyện. Công việc ổn định, lương khá, lại được ban lãnh đạo quý vì tính thật thà.

Minh nghe tin mà tức nghẹn.
Trong đầu hắn lóe lên suy nghĩ: “Nó sống sướng thế, chắc chắn đang có người đàn ông khác chống lưng.”

Hắn tìm đến nơi Hoa làm. Hôm đó Hoa đang bế con, chuẩn bị lên xe máy về nhà trẻ thì Minh xuất hiện.

“Trông mày đổi đời ghê nhỉ?” – Minh cười khẩy.

Hoa tránh ánh mắt hắn:
“Anh muốn gì?”

Minh nhào tới:

“Muốn mày đưa tao tiền! Mày là vợ cũ, phải có trách nhiệm giúp tao!”

Hoa nghẹn lại, bàn tay ôm con siết chặt:
“Anh bỏ mẹ con tôi giữa bàn đẻ… giờ còn mặt mũi đến đây đòi tiền?”

Câu nói ấy làm Minh như bùng lên thú tính.

Hắn đẩy cô ngã xuống nền xi măng lạnh buốt. Đứa bé khóc thét, tiếng vang chói tai giữa sân cơ quan. Minh giật túi xách của cô, cố lôi ra ví tiền.

Ngay lúc đó, cánh cửa phòng giám đốc bật mở.


SỰ XUẤT HIỆN BẤT NGỜ

Ông Bình – giám đốc công ty – lao ra, ánh mắt nghiêm nghị:

“Cậu đang làm cái trò gì vậy? Đây là trụ sở nhà nước! Muốn bị còng tay hả?”

Minh giật mình, buông túi xách ra. Nhưng ánh mắt hắn vẫn hằn học:

“Đây là việc gia đình tôi, ông không được xen vào!”

Ông Bình nói chậm rãi, đầy sắc lạnh:

“Cô Hoa là nhân viên của tôi. Và mọi hành vi bạo lực, hành hung, cướp giật – đều không phải ‘việc gia đình’. Tôi đã gọi công an huyện.”

Nghe đến chữ “công an”, mặt Minh tái mét. Hắn lùi lại vài bước, toan bỏ chạy.

Nhưng chốt bảo vệ đã đóng cổng.

Trong khi đứa bé vẫn gào khóc, Hoa run rẩy ôm con, ông Bình nhặt chiếc túi lên, đưa cho cô, rồi đứng chắn phía trước như một bức tường.


CÁI KẾT ĐẮNG CHO KẺ PHẢN BỘI

Khi công an đến, Minh bị bắt ngay lập tức với tội hành hung và cướp giật tài sản. Hồ sơ điều tra còn phát hiện hắn vay nợ, đánh bạc.

Trân – bồ cũ – nghe tin cũng quay lưng, vờ như chưa từng quen biết.

Trong phòng hỏi cung, Minh ngồi co rúm, đầu cúi thấp, hai tay run rẩy còng trước bụng.

“Tại sao mày lại thành ra thế này?” – một công an hỏi.

Minh chỉ biết cười khan, ánh mắt chứa sự hoang tàn của một kẻ tự hủy hoại cuộc đời mình.


CÒN HOA – CÔ VƯỢT QUA TẤT CẢ

Ngày Minh bị tạm giam, Hoa đứng từ xa nhìn, không hận thù, không vui mừng. Chỉ có một sự bình thản đến lạ.

Cô đã hiểu:

Có người đàn ông rời bỏ mình vì người khác là chuyện họ chọn.
Nhưng cách họ tàn nhẫn – lại là bản chất mà mình không thể thay đổi.

Cô bế đứa con nhỏ, hôn nhẹ lên trán bé:

“Mẹ và con sẽ sống tốt, không cần ai nữa.”

Gió chiều ùa qua, làm mái tóc cô bay nhẹ. Con đường phía trước dài và khó, nhưng có một điều chắc chắn:

Cô đã thoát khỏi người đàn ông độc ác nhất cuộc đời mình.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!