NÉM TIỀN XỈ NHỤC ANH GRAB – 5 PHÚT SAU TIỂU THƯ CHẾT LẶNG KHI CÔNG TY BỐ CÔ ĐỨNG TRƯỚC BỜ VỰC PHÁ SẢN

N;ÉM TI;ỀN XỈ N;H;ỤC ANH GRAB – 5 PHÚT SAU TIỂU THƯ CH;Ế;T L;ẶNG KHI CÔNG TY BỐ CÔ ĐỨNG TRƯỚC BỜ V;Ự;C PH;Á S;ẢN

Chiều hôm đó, trời mưa không lớn nhưng đủ để làm người ta khó chịu. Những hạt mưa lất phất bám lên mặt kính cao ốc, biến thành những vệt nước dài như vết trượt của thời gian.

Minh dừng xe trước sảnh tòa nhà. Đồng hồ điện thoại báo 16 giờ 42 phút. Một cuốc xe ngắn, 31 nghìn đồng – số tiền không lớn, nhưng đủ để anh chạy thêm vài cuốc nữa trước giờ cao điểm.

“Em xuống cẩn thận, đường trơn.”
Minh nói rất khẽ, giọng quen thuộc của một người đã nói câu đó không biết bao nhiêu lần trong đời chạy xe.

Cô gái phía sau không trả lời.

Cô bước xuống, gót giày cao gõ xuống nền đá hoa cương một tiếng sắc lạnh. Váy công sở ôm sát, tóc uốn cầu kỳ, mùi nước hoa đắt tiền át cả mùi mưa và khói xe.

Cô mở ví, rút ra một nắm ti;ền l;ẻ, né;m thẳng vào mặt Minh.

“Cầm đi.”
Ngữ điệu dứt khoát, không cần nhìn lại.
“Tiền bo.”

Những tờ tiền ướt mưa văng ra, dính vào áo khoác, rơi xuống đất. Một tờ dính ngay má Minh, lạnh buốt.

Xung quanh, vài người đứng chờ xe quay đầu lại nhìn. Có người cau mày, có người lắc đầu, nhưng không ai lên tiếng.

Minh đứng yên.

Khoảnh khắc ấy, anh không giận. Cũng không tức. Chỉ thấy lòng mình trống rỗng, như thể vừa bị ai đó dẫm qua mà không thèm nhìn.

Anh cúi xuống, nhặt từng tờ tiền lên. Không vội, không run. Tay anh ướt mưa, tiền ướt mưa.

Anh đặt lại chúng lên yên xe, giọng bình thản đến mức chính anh cũng bất ngờ:

“Tiền cuốc xe em đã thanh toán rồi. Tôi không nhận tiền kiểu này.”

Cô gái quay lại, cười nhếch môi:
“Không nhận?”
“Grab mà cũng bày đặt sĩ diện à?”

Minh nhìn thẳng vào mắt cô. Không cao giọng, không phản bác:
“Không phải sĩ diện. Là tự trọng.”

Cô bật cười khinh khỉnh, quay lưng bước vào sảnh, dáng vẻ như vừa vứt xong một thứ gì đó không đáng bận tâm.

Minh đội mũ bảo hiểm, nổ máy, rời đi. Không quay đầu lại.

Anh không biết – và cũng không thể ngờ – rằng chỉ vài phút sau, câu chuyện nhỏ bé ấy sẽ trở thành một vết cắt sâu vào cuộc đời của cô gái kia.


Cô tên Linh.

Con gái duy nhất của ông Lâm – Chủ tịch Hội đồng quản trị Công ty Xây dựng Lâm Phát. Từ bé, Linh lớn lên trong những bữa tiệc sang trọng, trong những chuyến xe sang, trong suy nghĩ rằng tiền có thể giải quyết mọi thứ.

Vừa bước vào thang máy, Linh đã gọi cho thư ký, giục chuẩn bị tài liệu họp. Công ty đang trong giai đoạn nhạy cảm: một thương vụ hợp tác lớn với nhà đầu tư chiến lược nước ngoài. Nếu ký được, Lâm Phát sẽ vượt qua khủng hoảng dòng tiền. Nếu không, hậu quả khó lường.

Cánh cửa thang máy vừa khép lại, điện thoại Linh rung lên dồn dập.

Tin nhắn từ phòng tài chính.
Từ phó tổng.
Từ thư ký riêng của bố.

“Linh, lên phòng họp ngay!”

Chưa bao giờ tin nhắn ấy lại gấp gáp đến vậy.

Một cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng Linh.

Khi cô bước vào phòng họp, không khí nặng nề đến mức có thể nghe rõ tiếng điều hòa. Bố cô ngồi ở đầu bàn, mặt tái đi, hai tay siết chặt điện thoại.

Ông ngẩng lên nhìn Linh, ánh mắt xa lạ đến đáng sợ.

“Nhà đầu tư… rút rồi.”

Linh sững người.
“Sao… sao lại rút ạ? Sáng nay họ còn xác nhận ký hợp đồng mà?”

Ông Lâm nhắm mắt vài giây, rồi mở ra, giọng khàn hẳn:
“Không chỉ họ. Ngân hàng cũng vừa thông báo dừng giải ngân.”

Linh thấy tai mình ù đi.
“Vì… vì sao?”

Ông Lâm nhìn thẳng vào con gái:
“Họ không muốn hợp tác với một doanh nghiệp mà gia đình lãnh đạo coi thường nhân phẩm người khác.”

Linh chết lặng.

“Người đứng ra thẩm định cuối cùng cho thương vụ này…”
Ông Lâm dừng lại, giọng trầm xuống.
“…là Minh.”

“Minh…?” – Linh lắp bắp.

“Người tài xế Grab mà con vừa ném tiền vào mặt cách đây chưa đầy mười phút.”

Mọi thứ sụp xuống.

Hình ảnh những tờ tiền ướt mưa, ánh mắt bình thản của người đàn ông kia, câu nói “tự trọng” – tất cả dội về cùng lúc.

Linh run rẩy:
“Con… con không biết anh ta là…”

Ông Lâm đứng dậy, giọng mệt mỏi:
“Không cần biết là ai. Sai là sai từ lúc con nghĩ mình có quyền làm nhục người khác.”

Ông quay lưng, giọng nghẹn lại:
“Công ty này, bố xây bằng mồ hôi của rất nhiều người. Chỉ một hành động của con… đủ để đẩy tất cả đến bờ vực.”

Linh ngồi sụp xuống ghế. Lần đầu tiên trong đời, cô hiểu cảm giác bất lực thật sự.


Còn Minh, anh dừng xe bên lề đường, điện thoại rung lên. Cuộc gọi từ đối tác.

“Họ đã rút khỏi thương vụ theo đề xuất của anh.”

Minh im lặng vài giây.
“Tôi không làm vậy vì thù hằn,” anh nói chậm rãi.
“Tôi chỉ muốn các anh hiểu, vấn đề không nằm ở tiền, mà ở cách người ta đối xử với nhau.”

Cúp máy, Minh nhìn dòng xe tấp nập. Anh không vui, cũng không hả hê. Chỉ thấy lòng nhẹ hơn.

Có những bài học…
phải trả bằng cả sự kiêu ngạo của một đời người.


Đêm đó, Linh ngồi một mình trong căn phòng tối. Tin tức về nguy cơ phá sản phủ kín điện thoại.

Cô nhớ lại ánh mắt người tài xế khi từ chối tiền. Không khinh thường. Không van xin. Chỉ bình thản.

Lần đầu tiên, Linh hiểu:
Người cúi đầu nhặt tiền không phải lúc nào cũng thấp kém.
Và kẻ ném tiền… đôi khi chính là người ngã đau nhất.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!