ĐUỔI MẸ RUỘT VỀ QUÊ CHO RẢNH NỢ – 3 NGÀY SAU VỢ CHỒNG NHẬN BÀI HỌC NHỚ ĐỜI

Đ;U;ỔI MẸ RUỘT VỀ QUÊ CHO RẢNH NỢ – 3 NGÀY SAU VỢ CHỒNG NHẬN BÀI HỌC NHỚ ĐỜI

Mẹ tôi rời khỏi nhà vào một buổi sáng không nắng.

Bà không mang theo vali. Chỉ có một cái túi vải cũ, bên trong là mấy bộ quần áo bạc màu, cuốn sổ hộ khẩu nhà quê đã sờn mép và một bọc thuốc huyết áp tôi mua cho bà từ tháng trước.

Trước khi đi, mẹ đứng rất lâu trước cửa. Không nói gì. Chỉ nhìn quanh căn nhà hai tầng mới xây – nơi bà đã dồn gần hết số tiền tích cóp cả đời để giúp vợ chồng tôi trả nợ ngân hàng.

Tôi đứng trong phòng khách, khoanh tay. Vợ tôi – Hạnh – đứng sau lưng, giọng lạnh tanh:

“Về quê đi mẹ. Ở đây chật chội, lại thêm người già chỉ tổ sinh chuyện. Vợ chồng con còn bao nhiêu thứ phải lo.”

Tôi im lặng.

Sự im lặng đó, sau này tôi mới hiểu, chính là nhát dao đầu tiên tôi tự tay đâm vào mẹ mình.

Mẹ quay sang nhìn tôi. Ánh mắt bà không trách móc, không oán giận. Chỉ buồn. Buồn đến mức tôi phải quay đi vì không dám nhìn thẳng.

“Mẹ về được… nhưng khi nào con cần, mẹ vẫn ở đó.”
Bà nói rất khẽ.

Rồi bà bước ra ngoài, đóng cửa lại nhẹ nhàng, như sợ làm phiền cuộc sống mới của con trai.

Cánh cửa khép lại.

Tôi thở phào.

Trong đầu tôi lúc đó chỉ có một suy nghĩ ngu ngốc:
“Cuối cùng cũng rảnh nợ.”


Ba ngày sau, lúc 2 giờ sáng, điện thoại tôi rung liên tục.

Số lạ.

Tôi cáu kỉnh bắt máy thì nghe giọng một người đàn ông, trầm và gấp:

“Anh là con trai bà Nguyễn Thị Lệ phải không?”

Tim tôi khựng lại.
“Dạ… tôi đây.”

“Bà bị tai biến, đang cấp cứu ở bệnh viện huyện. Gia đình xuống gấp.”

Tôi chết lặng.

Chiếc điện thoại rơi khỏi tay.

Hạnh bật dậy, mặt tái đi:
“Chuyện gì vậy?”

Tôi không trả lời. Tôi chỉ lao vào lấy áo khoác, chìa khóa, tay run đến mức tra mãi không đúng ổ.

Suốt quãng đường về quê, tôi lái xe trong trạng thái hoảng loạn. Đèn đường loang loáng như trêu ngươi. Trong đầu tôi vang lên câu nói cuối cùng của mẹ:

“Khi nào con cần, mẹ vẫn ở đó.”

Nhưng lần này… liệu còn kịp không?


Bệnh viện huyện mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Mẹ tôi nằm đó, nhỏ bé trên chiếc giường trắng toát, một nửa người bất động.

Bác sĩ nói chậm rãi nhưng từng chữ như búa nện:

“Bà bị tăng huyết áp nặng, lại đi xe đò đêm, lạnh và mệt. Nếu đưa vào sớm hơn một chút… có thể đã khác.”

Tôi quỳ sụp xuống ngay tại hành lang.

Lúc ấy tôi mới biết:
Ba ngày qua, mẹ về quê một mình. Không ai đón. Không tiền. Bà không muốn phiền hàng xóm, nên bắt xe khách đêm, ngồi ghế cuối, ôm cái túi vải như ôm cả cuộc đời mình.

Không ai biết.

Không ai hỏi.

Trừ… tôi – nhưng tôi đã không hỏi.


Ba ngày tiếp theo là địa ngục.

Tiền viện phí. Tiền thuốc. Tiền chăm sóc đặc biệt. Công việc của tôi đình trệ. Dự án dang dở. Ngân hàng gọi thúc nợ.

Hạnh bắt đầu cáu bẳn.

“Em đã nói rồi, người già chỉ mang phiền phức. Bây giờ thế này thì tiền đâu mà lo?”

Tôi quay sang nhìn vợ. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy người phụ nữ nằm cạnh mình xa lạ đến thế.

Tôi chợt nhớ:
Khi tôi còn nhỏ, bố mất sớm. Mẹ làm đủ thứ việc, từ bán rau đến phụ hồ, để tôi được đi học. Có những ngày bà nhịn đói, nhưng vẫn dúi cho tôi mười nghìn mua bánh.

Còn tôi… chỉ vì muốn “rảnh nợ”, tôi đuổi mẹ về quê.


Đêm thứ ba trong bệnh viện, mẹ tỉnh lại.

Bà nhìn thấy tôi, khóe mắt ướt.

“Con… đừng giận vợ con. Nó nói cũng có lý.”

Tôi bật khóc như một đứa trẻ.

Lúc đó tôi mới hiểu:
Có những người mẹ, bị con bỏ rơi vẫn sợ con mang tiếng bất hiếu.


Một tuần sau, tôi bán chiếc xe mới mua. Rút hết tiền tiết kiệm. Vay mượn bạn bè để lo cho mẹ.

Hạnh không chịu được áp lực, dọn đồ về nhà ngoại. Trước khi đi, cô chỉ nói một câu:

“Em không muốn sống mãi với gánh nặng.”

Tôi không giữ.

Bởi lúc đó tôi đã hiểu:
Người coi mẹ mình là gánh nặng… sớm muộn cũng coi cả cuộc đời này là gánh nặng.


Ba tháng sau, mẹ tôi hồi phục chậm nhưng ổn định. Tôi đưa bà lên sống cùng mình, trong căn nhà nhỏ hơn, nhưng ấm hơn.

Mỗi tối, mẹ ngồi nhặt rau, tôi nấu cơm. Những việc giản dị mà trước đây tôi từng coi là phiền phức.

Giờ thì không.

Có những món nợ…
không phải trả bằng tiền.

Mà trả bằng cả một đời ân hận nếu không kịp tỉnh ra.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!