Cȏ Bé Ăп Xιп Lao Vào NҺà Hàпg Gào Lȇп “ĐỪNG ĂN!” – Trιệu PҺú Sữпg Sờ KҺι Bιết Vợ MìпҺ Đã Đầu Độc

Cȏ Bé Ăп Xιп Lao Vào NҺà Hàпg Gào Lȇп “Đ;ỪNG Ă;N!” – Trιệu PҺú Sữпg Sờ KҺι Bιết Vợ MìпҺ Đã Đầu Độc

Buổi tối hôm đó, nhà hàng Phượng Hoàng rực sáng như một viên kim cương giữa trung tâm thành phố. Ánh đèn vàng hắt xuống những bộ bàn ghế gỗ bóng loáng, tiếng dương cầm trầm ấm vang lên đều đều, hòa cùng tiếng cười nói lịch thiệp của những thực khách giàu có.

Ở bàn trung tâm, ông Trịnh Quang Hạo – một triệu phú bất động sản – ngồi đối diện vợ mình, bà Lê Thanh Nhã. Hôm nay là kỷ niệm mười lăm năm ngày cưới của họ. Trên bàn là bữa tối được chuẩn bị cầu kỳ, mỗi món ăn đều do đầu bếp riêng của nhà hàng đích thân thực hiện.

Bà Nhã mỉm cười dịu dàng, tự tay rót rượu cho chồng.

“Anh làm việc vất vả quá rồi,” bà nói, giọng nhẹ như gió. “Hôm nay anh phải ăn thật ngon.”

Ông Hạo cười, tháo kính đặt sang một bên. Ông không hề nhận ra ánh mắt vợ mình thoáng tối lại trong tích tắc – nhanh đến mức nếu không để ý, sẽ tưởng đó chỉ là cái chớp mắt vô tình.

Ngay khi ông Hạo cầm dao nĩa lên, một tiếng động chát chúa vang lên từ phía cửa nhà hàng.

“ĐỪNG ĂN!!!”

Tất cả quay phắt lại.

Một cô bé gầy gò, quần áo rách rưới, chân trần dính đầy bụi đất đang đứng giữa sảnh. Mặt em tái mét, đôi mắt mở to hoảng loạn. Nhân viên bảo vệ lao đến, quát lớn:

“Con bé kia! Ai cho mày vào đây?!”

Nhưng cô bé không lùi lại. Em vùng vẫy, vừa khóc vừa chỉ tay thẳng về phía bàn ông Hạo.

“Đừng ăn! Đừng ăn đồ bà ấy đưa! Đừng ăn!!!”

Cả nhà hàng rơi vào hỗn loạn. Một số khách đứng bật dậy. Nhân viên xúm lại. Bà Nhã đứng lên, mặt biến sắc.

“Con bé điên này ở đâu ra?” bà quát, giọng run nhưng cố giữ bình tĩnh. “Bảo vệ, kéo nó ra ngoài ngay!”

Hai người đàn ông lực lưỡng tiến đến, nắm lấy tay cô bé. Nhưng trước khi bị lôi đi, em gào lên, giọng vỡ ra vì sợ hãi:

“Chú ơi! Cháu thấy hết rồi! Bà ấy làm rồi! Cháu thấy bà ấy làm thật mà!”

Ông Hạo đập mạnh tay xuống bàn.

“Dừng lại!”

Cả sảnh im bặt.

Ông nhìn cô bé thật kỹ. Khuôn mặt lem luốc, nhưng đôi mắt thì trong veo một cách lạ lùng – ánh mắt của một đứa trẻ không biết nói dối.

“Con nói rõ xem,” ông trầm giọng. “Con thấy cái gì?”

Cô bé run rẩy, nước mắt lăn dài.

“Cháu… cháu hay nhặt ve chai phía sau nhà hàng. Cháu đói, nên đứng ở đó lâu. Cháu thấy bà ấy vào bếp, lấy cái gì đó bỏ vào đĩa. Cháu thấy đầu bếp quay lưng… Cháu sợ lắm… cháu chạy vào đây luôn…”

Bà Nhã hét lên, giọng the thé:

“Nó nói dối! Anh đừng tin! Một con bé ăn xin thì biết gì chứ?!”

Nhưng ông Hạo không nhìn vợ. Ông nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn trước mặt. Đột nhiên, tay ông khựng lại. Một ký ức cũ chợt trồi lên – những lần ông nhập viện bất thường, những cơn mệt mỏi không rõ nguyên nhân, những đêm đau đầu triền miên mà bác sĩ không tìm ra bệnh.

“Gọi quản lý. Gọi cảnh sát,” ông nói chậm rãi, từng chữ nặng như đá. “Và… giữ nguyên tất cả.”

Bà Nhã lùi lại một bước.

“Anh… anh điên rồi sao?” bà lắp bắp. “Chỉ vì lời một con bé vô gia cư?”

Ông Hạo quay sang nhìn vợ. Ánh mắt ông lúc này khiến bà lạnh sống lưng.

“Nếu em trong sạch,” ông nói, “em sợ gì?”

Cảnh sát đến rất nhanh.

Bữa ăn kỷ niệm biến thành hiện trường điều tra. Cô bé được đưa sang một bên, khoác cho chiếc áo ấm, tay vẫn nắm chặt vạt áo như sợ ai đó sẽ kéo em đi mất.

Không lâu sau, kết quả kiểm tra sơ bộ được công bố.

Không khí trong nhà hàng đông cứng lại.

Quản lý cúi đầu, giọng run rẩy báo cáo. Một cảnh sát bước đến thì thầm điều gì đó vào tai ông Hạo. Ông nhắm mắt lại, rất lâu. Khi mở ra, đôi mắt đỏ ngầu.

“Đưa bà ấy đi,” ông nói khẽ.

Bà Nhã khuỵu xuống.

“Không! Em làm vậy vì anh!” bà gào lên. “Anh có biết không?! Anh đã viết di chúc rồi! Anh định để hết tài sản cho đứa con riêng đó! Em chỉ muốn giữ lại những gì đáng lẽ thuộc về em!”

Sự thật vỡ tung giữa nhà hàng sang trọng.

Mười lăm năm hôn nhân, hóa ra chỉ là một màn kịch kéo dài.

Cô bé ăn xin đứng lặng ở một góc, ôm chặt chiếc áo mới được khoác lên người. Em không hiểu hết những gì người lớn đang nói. Em chỉ biết, nếu tối nay em không chạy vào đó, có thể một người sẽ không còn được ngồi đây nữa.

Khi mọi việc kết thúc, ông Hạo bước đến trước mặt cô bé. Ông cúi xuống, ngang tầm mắt em.

“Con tên gì?”

“Dạ… con là An,” cô bé lí nhí.

Ông gật đầu, giọng khàn đi:

“Con đã cứu mạng chú.”

Ông rút áo khoác choàng thêm cho em, rồi nói với trợ lý đứng sau:

“Lo cho con bé này. Đừng để nó quay lại đường phố.”

Cô bé ngẩng lên, ngơ ngác.

“Chú… chú không giận cháu chứ?”

Ông Hạo lắc đầu, đôi mắt lần đầu tiên sau nhiều năm ngân ngấn nước.

“Chú nợ con một mạng người. Và có lẽ… một bài học cả đời.”

Ngoài kia, ánh đèn nhà hàng vẫn sáng. Nhưng trong lòng một triệu phú vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần, có thứ gì đó đã vĩnh viễn thay đổi.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!