NgҺe Lờι Vợ Xúι Gιục, Gã CҺồпg Đuổι Bṓ Mẹ Vợ Gιà “Vȏ Dụпg” Ra KҺỏι NҺà – Ngaү Hȏm Đó, Cả Haι NҺậп Quả Báo Tộι Bất Hιếu
Tôi chưa bao giờ nghĩ, đến cuối đời, mình lại phải dắt tay chồng lang thang ngoài đường như kẻ không nhà.
Căn nhà ba tầng khang trang ấy… là nhà của con rể tôi. Nhưng tiền mua đất là tiền bán mảnh vườn tổ tiên của tôi. Tiền xây nhà là tiền tích cóp cả đời của vợ chồng tôi. Còn chúng tôi, hai ông bà già, chỉ xin đúng một phòng nhỏ phía sau bếp, miễn là được ở gần con gái.
Vậy mà cuối cùng, lại bị đuổi đi như kẻ ăn nhờ.
Hôm đó, trời mưa lất phất. Tôi vừa dậy sớm nấu cháo cho ông nhà tôi thì nghe tiếng con rể – Tuấn – quát ầm lên từ phòng khách.
“Bố mẹ tính ở đây ăn bám đến bao giờ nữa?”
Tôi sững người, tay cầm muôi run lên. Ông nhà tôi ho sặc sụa, phải vịn vào tường mới đứng vững.
Con gái tôi – Thảo – ngồi trên sofa, tay lướt điện thoại, giọng lạnh tanh như người xa lạ:
“Bố mẹ cũng nên hiểu cho vợ chồng con. Nhà chật, người đông, bố mẹ già rồi, ở quê cho thoải mái.”
Tôi nhìn con, không tin vào tai mình.
“Quê…?” tôi hỏi lại, giọng khản đặc. “Cái nhà lá dột nát ấy à? Mưa là ngập, gió là tốc mái?”
Tuấn bật cười khẩy:
“Thì cũng là nhà. Chứ ở đây, bố mẹ giúp được gì? Suốt ngày chỉ tốn cơm.”
Câu nói ấy như dao cứa.
Tôi đã từng bán mảnh vườn cuối cùng để cho con gái có tiền mở cửa hàng. Đã từng thức trắng đêm trông cháu khi nó sốt co giật. Đã từng nhịn ăn để con có tiền đóng học cho con.
Vậy mà giờ, trong miệng con rể, tôi thành “tốn cơm”.
Ông nhà tôi run rẩy đứng dậy, cúi đầu rất thấp:
“Bố mẹ đi… chỉ xin cho bố mẹ ở lại hết mùa mưa…”
Chưa kịp nói hết câu, Tuấn đã đập mạnh tay xuống bàn:
“Không cần! Đi ngay hôm nay! Nhà này là của vợ chồng tôi!”
Tôi nhìn sang con gái.
Nó tránh ánh mắt tôi.
Không bênh. Không nói. Không một lời.
Chỉ một cái im lặng… còn đau hơn cả tiếng chửi.
Chúng tôi bị đuổi ra ngoài đúng trưa hôm đó. Hai cái túi vải cũ, vài bộ quần áo, ít thuốc men. Không tiền. Không xe. Không ai tiễn.
Cánh cổng sắt đóng sầm lại sau lưng.
Tôi nghe rõ giọng Tuấn nói vọng ra:
“Đi cho rảnh nợ!”
Tôi dắt ông nhà tôi đi được chưa đầy trăm mét thì trời đổ mưa lớn. Ông trượt chân ngã xuống vũng nước. Tôi quỳ xuống kéo ông dậy, nước mưa hòa với nước mắt, mặn chát.
Và cũng đúng hôm đó…
Quả báo đến.
Chiều cùng ngày, cửa hàng của vợ chồng Tuấn bị công an ập vào kiểm tra. Hàng nhập lậu. Giấy tờ giả. Sổ sách gian lận thuế.
Tuấn bị còng tay ngay trước mặt nhân viên.
Thảo gào khóc, quỵ xuống nền gạch lạnh ngắt.
Nhưng chưa hết.
Tối hôm đó, ngân hàng phong tỏa toàn bộ tài khoản. Ngôi nhà ba tầng – đứng tên vay thế chấp – bị thông báo xử lý vì nợ xấu.
Chỉ trong một ngày.
Từ chủ nhà… thành người không có nhà.
Đêm đó, khi trời đã khuya, tôi và ông nhà tôi đang trú tạm dưới mái hiên nhà người quen thì thấy Thảo chạy đến. Tóc tai rối bời, mặt mày tái mét.
Nó quỳ sụp xuống trước mặt tôi.
“Mẹ ơi… cho con xin lỗi… mẹ cho con về với mẹ…”
Tôi nhìn con gái mình – đứa con từng là cả bầu trời của tôi – mà lòng trống rỗng.
Tôi không đánh. Không mắng. Không chửi.
Chỉ nói một câu, nhẹ như gió mà nặng như núi:
“Lúc bố mẹ quỳ xin ở lại… con đã quay mặt đi. Bây giờ… mẹ không còn mặt nào kéo con đứng dậy nữa.”
Thảo gào khóc, nhưng tôi dắt ông nhà tôi quay đi.
Quả báo của tội bất hiếu… không ồn ào, không cần ai ra tay.
Nó đến đúng lúc, đúng chỗ, và đau nhất ở chỗ:
Khi mất đi, mới biết mình đã tự tay đuổi điều quý giá nhất ra khỏi đời.





