CҺấп Độпg Cả KҺu PҺṓ: Hàпg Trăm Gιa ĐìпҺ Trắпg Taү Vì DoaпҺ NҺȃп Dởm

CҺấп Độпg Cả KҺu PҺṓ: Hàпg Trăm Gιa ĐìпҺ Trắпg Taү Vì DoaпҺ NҺȃп Dởm

Không ai trong khu phố Tân Phú từng nghĩ, chỉ trong vòng chưa đầy ba tháng, mọi thứ họ chắt chiu cả đời lại có thể tan biến sạch sẽ như bọt xà phòng.

Người gây ra chuyện ấy không phải kẻ giang hồ mặt sẹo, cũng chẳng phải tay lừa đảo lang bạt. Hắn xuất hiện chỉnh tề, lịch thiệp, áo sơ mi trắng, xe hơi bóng loáng, danh thiếp in chữ vàng: Nguyễn Hoàng Minh – Doanh nhân đầu tư bất động sản.

Hắn đến khu phố như một “ân nhân”.

Mở đầu câu chuyện là buổi chiều nọ, Minh đứng giữa nhà văn hóa khu phố, nói bằng giọng trầm ấm, chắc nịch:

“Cô chú anh chị cả đời làm lụng vất vả. Tôi chỉ muốn giúp mọi người có thêm thu nhập, không cần vay ngân hàng, không cần thế chấp nhà.”

Hắn nói rất hay. Hay đến mức những người buôn bán nhỏ, những công nhân về hưu, những bà mẹ bán vé số… đều gật đầu liên tục.

Hắn khoe ảnh dự án, khoe hợp đồng, khoe những khoản lãi đã trả cho “nhà đầu tư đi trước”. Quan trọng hơn cả, hắn trả tiền thật – đúng hẹn – trong những tháng đầu.

Mỗi tháng, tiền lãi chuyển về đều đặn. Có người khoe: “Đúng là gặp quý nhân.” Có người bắt đầu vay mượn thêm để góp vốn nhiều hơn.

Không ai ngờ, đó chính là cái bẫy.

Ba tháng sau, cả khu phố gần như đã đưa tiền cho cùng một người.

Có nhà bán đất.
Có người cắm sổ đỏ.
Có cặp vợ chồng già rút sạch tiền dưỡng già.
Có người gom tiền mổ tim cho con… cũng đưa hết.

Ngày Minh hẹn trả tiền gốc, khu phố đông chưa từng thấy.

Nhưng Minh không đến.

Điện thoại tắt máy. Văn phòng đóng cửa. Nhà thuê trống trơn.

Ban đầu, người ta vẫn cố trấn an nhau:

“Chắc anh ấy bận.”
“Doanh nhân lớn, chậm vài hôm là chuyện thường.”

Đến ngày thứ ba, một người phụ nữ ngã quỵ ngay trước cổng nhà văn hóa khi nghe tin: Minh đã bỏ trốn.

Cả khu phố vỡ ra.

Tiếng khóc vang lên khắp nơi. Có người ngồi bệt xuống đường, đập đầu vào tường. Có người lặng lẽ tháo nhẫn cưới bán lấy tiền ăn.

Công an vào cuộc.

Sự thật dần lộ ra lạnh đến thấu xương.

Nguyễn Hoàng Minh không có bất kỳ dự án nào.
Công ty chỉ tồn tại trên giấy.
Ảnh chụp công trình là lấy trên mạng.
Danh xưng “doanh nhân” là tự phong.

Hắn dùng tiền của người đến sau để trả lãi cho người đến trước – một mô hình lừa đảo hoàn hảo.

Số tiền chiếm đoạt: hơn 120 tỷ đồng.

Hơn 300 gia đình… trắng tay.

Có người treo cổ tự tử nhưng được phát hiện kịp.
Có cặp vợ chồng ly hôn ngay trong tháng đó.
Có đứa trẻ phải nghỉ học vì bố mẹ không còn khả năng đóng tiền.

Khi Minh bị bắt tại một tỉnh biên giới, hắn vẫn mặc vest, vẫn nở nụ cười nhạt.

Trước câu hỏi của điều tra viên:
“Anh có biết mình đã phá nát bao nhiêu gia đình không?”

Hắn chỉ đáp:
“Đó là do họ tham.”

Câu nói ấy khiến cả phòng thẩm vấn im lặng.

Ngày Minh bị dẫn giải về khu phố để thực nghiệm hiện trường, hàng trăm người đứng kín hai bên đường. Không ai đánh. Không ai chửi.

Chỉ có những ánh mắt trống rỗng.

Một bà cụ bước ra, run rẩy nói đúng một câu:

“Tiền mất thì còn làm lại… nhưng niềm tin thì không bao giờ lấy lại được nữa.”

Minh cúi đầu.

Không ai biết hắn hối hận hay chỉ sợ.

Nhưng có một điều chắc chắn:
Thứ hắn lấy đi không chỉ là tiền – mà là cả cuộc đời bình yên của hàng trăm gia đình.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!