Vừa sinh con xong tỉnh lại, tôi đã bị chồng tá///t một cái. Cha mẹ im lặng, bố mẹ chồng thì m//ắng ch///ửi om sòm. Đến khi nhìn đứa bé lần đầu tiên, tôi ch///ết l//ặng… Thảo nào chồng đòi l//y hô//n!
Tôi tỉnh lại giữa mùi thuốc sát trùng, ánh đèn trắng lạnh buốt và tiếng bước chân vội vàng phía ngoài hành lang. Người đầu tiên tôi thấy khi mở mắt không phải là chồng, không phải bố mẹ, mà là cô y tá cúi xuống kiểm tra dây truyền dịch. Đầu óc tôi mơ hồ như vừa đi từ một giấc ngủ dài, nặng nề và đầy ác mộng.
“Chị tỉnh rồi à? Chúc mừng chị mẹ tròn con vuông. Thai to nên chị phải mổ, mất máu nhiều lắm, may mà kịp thời.”
Tôi muốn hỏi con đâu. Nhưng môi khô nứt, giọng yếu ớt, chưa kịp nói thì cửa phòng bật mở.
Chồng tôi – người đàn ông tôi tin tưởng suốt ba năm làm vợ – lao vào như một cơn giông.
“Cô nhìn xem cô đã làm cái gì đi!”
Rồi bốp — một cú tát giáng thẳng vào mặt tôi.
Tôi choáng váng, đau đến mức nước mắt tự trào ra. Cô y tá sửng sốt:
“Anh làm gì vậy? Đây là phòng hậu phẫu! Anh ra ngoài ngay!”
Nhưng chồng tôi không ra. Anh ta chỉ đứng đó, thở hổn hển, ánh mắt như chứa đầy căm ghét.
Tôi không hiểu. Tại sao tôi lại bị đối xử như vậy ngay sau khi sinh con?
Bố mẹ tôi đứng ngay cửa, mặt tím tái nhưng… không ai nói một câu bênh tôi. Bố cúi đầu. Mẹ thì quay mặt đi lau nước mắt. Còn bố mẹ chồng thì lao vào, mắng chửi om sòm:
“Cô làm khổ con trai tôi hết lần này tới lần khác!”
“Trời ơi nhà này xui xẻo gì mà cưới phải loại đàn bà như cô!”
“Biết vậy cưới đứa khác cho rồi!”
Tiếng chửi ồn ào đến mức tôi choáng váng, lẫn lộn giữa nỗi đau thể xác và nỗi tủi hổ dồn dập.
Tôi chỉ có thể thều thào:
“Tôi… tôi đã làm gì?”
Không ai trả lời.
Chỉ có ánh mắt đỏ ngầu của chồng tôi nhìn xuống như đang nhìn một tội nhân.
Tôi nằm viện ba ngày mới được bế con lần đầu tiên.
Ba ngày đó, không ai trong gia đình để đứa bé lại cho tôi xem. Cứ mỗi lần tôi hỏi, họ đều lảng đi. Có người còn bảo:
“Để mẹ nghỉ, đừng nghĩ nhiều.”
Nhưng tôi không thể không nghĩ.
Tôi sinh con ra, là máu thịt của mình, vậy mà ba ngày tôi chưa được thấy mặt con. Điều gì đó rất bất thường.
Đêm thứ ba, tôi nằm trằn trọc mãi không ngủ được. Vết mổ đau buốt, nhưng lòng tôi còn đau gấp trăm lần. Chồng tôi không hề ngủ lại canh tôi. Anh chỉ vào chửi, rồi bỏ đi như chạm phải vật gì bẩn thỉu.
Khoảng gần sáng, tôi nghe tiếng hai người thì thầm ngoài cửa phòng.
Giọng mẹ tôi, run rẩy:
“Con bé vừa sinh xong, sao nói nó được? Để nó hồi phục chút rồi hãy tính.”
Giọng bố chồng tôi, cộc cằn:
“Tính gì nữa? Rõ ràng mọi chuyện quá rồi! Nó có mắt mà không biết nhìn chồng. Bây giờ đẻ ra cái thứ ấy, bảo sao thằng Vinh nó phẫn nộ!”
Tôi giật mình.
Cái thứ ấy?
Họ đang nói về con tôi.
Tay tôi run lên. Tôi định ngồi dậy, nhưng vết mổ kéo xuống đau như xé ruột.
Sáng hôm sau, khi tôi đang cố nhích người dậy tự uống miếng nước, cô y tá bế con vào.
“Chị ơi, bé đang khóc. Chị ôm con đi nhé.”
Tôi òa khóc ngay lập tức, vừa đau vừa hạnh phúc. Hai bàn tay tôi run bần bật khi nhận lấy đứa bé.
Nhưng khoảnh khắc tôi kéo khăn lên để nhìn mặt con…
Tôi chết lặng.
Tôi gần như rơi cả đứa bé xuống.
Đứa trẻ – con tôi – có làn da ngăm đậm, đôi mắt to, mí rõ, sống mũi cao và những đường nét… hoàn toàn không giống tôi, cũng chẳng giống chồng.
Một gương mặt quá khác.
Quá xa lạ.
Tôi cảm giác cơ thể mình đông cứng lại. Tim như bị ai bóp nghẹt. Tôi nghe tiếng mình lắp bắp:
“Đ… đứa này… không… giống tôi.”
Cô y tá hơi lúng túng:
“Em bé là kết quả xét nghiệm từ bụng mẹ đưa xuống. Không thể nhầm đâu chị.”
Không thể nhầm.
Nhưng nếu không nhầm… thì điều này nghĩa là gì?
Chồng tôi bước vào đúng lúc ấy. Anh nhìn tôi, rồi nhìn đứa bé, rồi cười nhạt – một nụ cười mà tôi sẽ không bao giờ quên.
“Cô xem đi. Cái này là con tôi à?”
“Anh… anh đang nói gì?”
“Cô còn giả vờ nữa à? Thảo nào suốt thai kỳ cô né tránh tôi, thảo nào cô cấm tôi đến các buổi khám thai, thảo nào đứa bé ra đời nhìn không giống bất cứ ai trong họ nhà tôi!”
Rồi anh tiến lại gần, gằn từng chữ:
“Tôi sẽ ly hôn. Và tôi sẽ kiện cô vì ngoại tình, mang thai đứa bé không phải của tôi.”
Tôi bủn rủn.
Tôi chưa bao giờ phản bội anh. Chưa bao giờ.
Nhưng nhìn đứa bé trong tay… tất cả lý lẽ đều trở nên vô nghĩa.
Tôi được xuất viện trong nỗi tủi nhục khôn cùng.
Chồng không đưa đón. Bố mẹ chồng đi trước, không thèm nhìn mặt tôi. Bố mẹ ruột thì cúi mặt im lặng, như thể họ biết điều gì đó mà tôi không biết.
Nhà tôi – căn nhà tôi ở suốt ba năm – giờ giống như chốn lạ. Ai cũng tránh ánh mắt tôi. Ai cũng nhìn tôi như kẻ tội đồ.
Chỉ duy nhất đứa bé – đứa bé tôi sinh ra – vẫn nhìn tôi bằng đôi mắt trong veo, ngây thơ, không biết mình đang là tâm điểm của một cơn bão.
Mỗi lần tôi nhìn con bé, tôi đều nghẹn ngào. Tôi đã mang thai nó chín tháng mười ngày, ăn không ngon, ngủ không yên, chịu bao đau đớn… vậy mà tại sao…
Tại sao con lại không giống tôi?
Tại sao tôi lại không nhớ được khoảnh khắc thụ thai?
Tại sao chồng lại nói tôi né tránh anh?
Tôi cố nhớ lại… nhưng trí nhớ luôn dừng lại ở một thời điểm: gần tháng thứ ba của thai kỳ, tôi bị sốt cao và phải truyền dịch. Sau đó… mọi thứ mơ hồ.
Rất mơ hồ.
Ba ngày sau khi về nhà, chồng tôi mang đơn ly hôn đến, đặt mạnh xuống bàn.
“Cô ký đi. Tôi không nuôi con ai khác.”
Tôi hét lên trong tuyệt vọng:
“Anh bảo con không phải của anh, vậy của ai?”
“Cô tự biết!”
Tôi gào lên:
“Tôi chưa từng phản bội anh!”
Anh cười khẩy:
“Vậy cô giải thích thế nào về cái mặt của đứa bé?”
Tôi chết lặng.
Không thể giải thích được.
Tôi ký. Tôi không còn sức để cãi nữa.
Nhưng ngay hôm đó, một chuyện xảy ra làm cả gia đình… chết đứng.
Buổi chiều, trong lúc dọn đồ, tôi nghe tiếng mẹ tôi nói chuyện rất nhỏ ở phòng khách với bố.
Mẹ tôi khóc nức nở:
“Chúng ta sai thật rồi. Con bé chịu bao tiếng oan, mà vẫn không biết gì hết. Đáng lẽ… đáng lẽ phải nói cho nó sự thật từ lâu…”
“Sự thật gì?” – tôi đứng ở cầu thang, nghẹt thở.
Mẹ tôi quay lại, mặt trắng bệch.
Tôi bước xuống, hỏi như phát điên:
“Sự thật gì? Nói đi!”
Cả nhà im lặng.
Một im lặng đáng sợ.
Rồi bố tôi thở dài, giọng run như chưa bao giờ run đến vậy:
“Không phải con ngoại tình. Mà là… chồng con.”
Tôi thấy tai mình ù đi.
Bố tiếp tục:
“Nó vô sinh. Nó biết nhiều năm rồi. Nhưng nó giấu con. Nó ép chúng ta và bác sĩ phải im lặng.”
Tôi há hốc miệng.
“Anh ấy… vô sinh?”
“Phải. Chúng ta đã van nó nói cho con, nhưng nó sợ mất mặt. Sợ mất con. Nên nó đồng ý phương pháp hỗ trợ… bằng mẫu hiến tặng.”
Tôi bật khóc:
“Vậy đứa bé…”
“Mẫu hiến đó… không giống người Việt. Thế nên đứa bé mới có nét lai.”
Tôi gần như khuỵu xuống.
Tất cả mảnh ghép vỡ vụn đang lao vào nhau trong đầu tôi.
Tôi không phản bội. Tôi không làm gì sai. Tôi chỉ bị lừa.
Bị chính người chồng đầu ấp tay gối lừa.
Anh ta muốn có con nhưng không thể tự mình làm được.
Anh ta ép gia đình đôi bên giữ bí mật.
Anh ta để tôi mang thai mà không cho tôi biết sự thật.
Rồi khi đứa bé sinh ra không giống anh ta… anh ta lại quay sang đổ lỗi cho tôi, sỉ nhục tôi, đánh tôi, và đẩy tôi vào hố sâu tội lỗi.
Tôi cảm giác lồng ngực như bị xé toạc.
Chiều hôm đó, tôi mang toàn bộ sự thật tới nhà chồng.
Tôi đặt kết quả xét nghiệm – bản mà bố mẹ tôi đưa – lên bàn:
“Kết quả vô sinh của anh. Anh còn chối không?”
Chồng tôi biến sắc:
“Cô… cô biết từ khi nào?”
“Từ hôm nay. Nhưng đáng lẽ tôi phải biết từ ba năm trước.”
Anh ta lắp bắp:
“Tôi… tôi chỉ muốn giữ sĩ diện…”
Tôi gào lên, nước mắt tuôn xối xả:
“Còn sĩ diện nào khi anh để vợ mình mang tiếng ngoại tình? Anh để tôi sinh con trong tủi nhục, để gia đình anh sỉ vả tôi! Anh có còn là con người không?!”
Bố mẹ chồng tái mặt.
Mẹ chồng run giọng:
“Con… con Vinh, chuyện này là thật sao?”
Anh ta im lặng.
Một sự im lặng tự thú.
Cả nhà chồng nhìn tôi – không còn khinh bỉ, không còn la mắng – mà là bàng hoàng.
Tôi lau nước mắt, nói rõ từng chữ:
“Đứa bé là con tôi. Và là con hợp pháp của chúng ta. Nhưng anh không xứng làm cha nó.”
Tôi bế con ra khỏi căn nhà ấy.
Không ngoảnh lại.
Không tha thứ.
Không tiếc nuối.
Bởi tôi vừa hiểu một điều:
Thứ đáng sợ nhất không phải là bị phản bội.
Mà là bị người mình tin tưởng nhất đẩy vào địa ngục… để bảo vệ lòng tự trọng giả dối của họ.





