Cô cúi xuống, chạm môi mình lên môi ông—nhẹ như một hơi thở, thoáng như một mảnh sương. Một khoảnh khắc dại dột, bộc phát, mà cô tin sẽ chôn kín suốt đời.

“Xin lỗi… Em sai rồi,” cô thì thầm.

Nhưng ngay khi Linh định lùi lại, toàn thân cô đông cứng.

Một bàn tay lạnh băng bất ngờ siết lấy eo cô.

Linh chết lặng. Cô cảm nhận rõ những ngón tay yếu ớt nhưng có lực đang giữ chặt mình. Cô quay phắt lại, tim đập loạn.

Ông Khải.

Đôi mí mắt khẽ run. Hơi thở không còn đều như trước. Môi ông hé mở, cố gắng phát ra âm thanh.

“Cô… là ai…?”
Giọng nói khàn khàn tưởng chừng thất lạc suốt một năm, nay bật ra như nhát dao cắt vào không khí.

Linh hoảng loạn, đôi tay run bắn, không biết nên gọi bác sĩ hay rút khỏi vòng tay yếu ớt đang giữ mình.

Nhưng trước khi cô kịp phản ứng, ông lại nói—chậm rãi, khó nhọc, nhưng rõ ràng từng chữ:

“Đừng… đi.”

Linh chết sững. Cả cơ thể như bị đóng đinh vào chỗ đứng.

Không ai ngờ… người đàn ông hôn mê suốt 365 ngày lại tỉnh lại đúng khoảnh khắc ấy

“Đừng… đi.”
Hai chữ đó như đập mạnh vào tai Linh, khiến cô hoàn toàn mất khả năng cử động. Tim cô nện thình thịch, còn tay ông Khải vẫn siết nhẹ eo cô, yếu nhưng có chủ đích.

Đến khi cô lấy lại chút bình tĩnh, Linh lập tức gỡ tay ông ra, ấn nút gọi khẩn để báo đội ngũ bác sĩ. Cô tránh nhìn vào đôi mắt đang cố mở của bệnh nhân, sợ rằng chỉ một ánh nhìn thôi cũng đủ khiến cô lộ ra nỗi hoảng loạn và tội lỗi ngập trong lòng.

Chưa đầy ba mươi giây, bác sĩ điều trị và hai y tá khác lao vào. Linh lùi về một góc, trái tim cô lúc này còn hỗn loạn hơn cả máy đo nhịp tim trước mặt.

“Ông ấy tỉnh rồi? Tự mở mắt? Tự cử động tay?” bác sĩ Huy nhanh chóng kiểm tra. “Không thể tin được… Phản xạ tốt. Huyết áp tăng nhẹ nhưng vẫn trong giới hạn.”

Linh cắn môi. Mỗi lời bác sĩ nói như khiến nỗi sợ trong cô sâu thêm một tầng. Cô biết khoảnh khắc ông nắm eo cô không phải là ảo giác. Và ông đã đặt câu hỏi… “Cô là ai?”

Bác sĩ quay sang Linh: “Em là người đầu tiên phát hiện đúng không?”

“H… dạ.” Linh cố giữ giọng bình thường.

Bước tiếp theo là hàng loạt xét nghiệm. Cả phòng trở nên nhộn nhịp. Linh cố tránh ánh mắt bệnh nhân, nhưng bất cứ khi nào cô thoáng nhìn sang, cô đều thấy đôi mắt mở hé kia đang hướng về phía mình, như muốn hỏi tiếp điều gì đó.

Khi mọi người đổ ra ngoài để chuyển ông đến phòng chụp CT, bác sĩ Huy giữ Linh lại vài giây.

“Linh, em bình tĩnh không? Đây là một ca chấn thương sọ não phức tạp mà tỉnh dậy tự nhiên thế này… hiếm lắm. Nhưng anh thấy mặt em tái lắm.”

Linh vội lắc đầu.
“Dạ em ổn… chỉ là bất ngờ thôi.”

Anh gật nhẹ, nhưng ánh mắt không mấy tin.

Một giờ sau, kết quả sơ bộ cho thấy não bộ ông Khải đã có tiến triển mà không ai dám kỳ vọng. Ông được chuyển về phòng chăm sóc đặc biệt với sự giám sát 24/7. Linh, theo lịch, vẫn là y tá chính của ông.

Khi cô bước vào phòng sau giờ giao ca, ông Khải đã mở mắt, tỉnh táo hơn rất nhiều dù cơ thể vẫn yếu.

Cô hít sâu, bước lại gần.
“Chào ông Khải, tôi là Linh, y tá phụ trách ca của ông.”

Trái cây & rau

Ông nhìn cô rất lâu, chậm rãi như đang ghi hình từng đường nét trên gương mặt cô.
“…Cô quen tôi?” giọng ông khàn nhưng rõ hơn lúc nãy.

“Không, thưa ông.  Tôi chỉ chăm sóc ông theo phân công.”

Ông tiếp tục nhìn. Một ánh nhìn làm cô gai sống lưng.

“Lúc tôi tỉnh… tôi cảm giác… có ai đó ở rất gần,” ông nói.

Linh khựng lại. Tim cô thắt lại như có ai vừa bóp mạnh.

“Có thể là do ảnh hưởng của quá trình tỉnh lại, thưa ông. Nhiều bệnh nhân có ảo giác ngắn hạn.”

Ông híp mắt, không nói gì, nhưng rõ ràng không hoàn toàn tin.

Một lát sau, ông yêu cầu nước. Linh cúi xuống gần hơn để giúp ông nâng đầu. Bàn tay ông khẽ run, và khi chạm vào tay cô, ông bất giác siết nhẹ.

“Cô Linh,” ông nói, từng chữ chậm rãi.
“Tại sao… tôi lại cảm thấy như… tôi nợ cô một điều gì đó?”

Câu hỏi ấy khiến cô lạnh cả người.

Không, cô nghĩ. Ông không được nhớ lại gì.
Đặc biệt là… khoảnh khắc đó.

Suốt ba ngày sau khi tỉnh lại, ông Khải tiến triển nhanh đến mức khiến cả bệnh viện kinh ngạc. Trí nhớ ông rõ ràng, phản xạ khôi phục tốt, giọng nói đã đỡ khàn. Nhưng có một điều duy nhất khiến Linh đứng ngồi không yên: ông vẫn liên tục quan sát cô.

Không phải kiểu quan sát khó chịu hay thiếu lịch sự. Mà là… như thể ông nhất định phải tìm ra điều gì đó.

Trong một ca chiều, khi Linh kiểm tra dịch truyền, ông Khải nhẹ giọng hỏi:
“Cô Linh… tôi muốn hỏi một điều. Khi tôi tỉnh dậy, tôi đã chạm vào cô đúng không?”

Cô suýt đánh rơi bơm tiêm.

“Ông… có thể đã vô thức phản xạ lại. Người mới tỉnh dễ có chuyển động không chủ ý.”

Ông nhíu mày:
“Không. Tôi nhớ mình… giữ ai đó lại.”

Linh cảm giác máu trong người chảy ngược.

“Có thể là ảo giác, thưa ông. Bác sĩ cũng có nói—”

“Không phải ảo giác.” Ông cắt ngang. “Tôi nhớ hơi thở rất gần. Và… một cảm giác ấm trên môi.”

Cô đứng khựng. Tay cô run đến mức phải đặt bơm tiêm xuống bàn.

Đúng lúc đó, bác sĩ Huy mở cửa bước vào, báo rằng  gia đình ông Khải muốn gặp cô sau ca trực để cảm ơn vì đã chăm sóc bệnh nhân suốt một năm. Linh gật đầu, cố che giấu sự hoảng loạn.

Gia đình

Khi bác sĩ rời đi, ông Khải vẫn nhìn cô, ánh mắt như soi thấu.

“Cảm giác đó không phải là trí tưởng tượng,” ông nói nhỏ. “Nhưng tôi… tôi không muốn làm cô khó xử. Chỉ là tôi muốn biết—trong lúc tôi vẫn còn là một cái xác sống… cô đã nói gì với tôi?”

Trái cây & rau

Linh giật mình.
Ông không nhớ rõ diễn biến, nhưng nhớ… có lời nói.

“Không có gì, thưa ông. Tôi chỉ kiểm tra máy móc.”

“Không,” ông khẽ lắc đầu, giọng chắc nịch dù vẫn còn yếu. “Cô đã nói ‘xin lỗi’. Tôi nghe được.”

Linh cảm giác sàn nhà dưới chân mình chao đảo.

Cô không thể tiếp tục nói dối. Nhưng nói thật… nghĩa là cô tự hủy toàn bộ sự nghiệp.

Đúng lúc ấy, cửa phòng mở ra. Bà Thu — trợ lý cao cấp của ông Khải — cùng luật sư riêng của ông bước vào.
“Thưa cô Linh, chúng tôi có việc muốn trao đổi.”

Linh nuốt khan.
“…Dạ, sau ca tôi sẽ đến.”

“Không,” bà Thu nói, giọng nghiêm. “Chúng tôi muốn ngay bây giờ.”

Bỗng nhiên, ông Khải lên tiếng:
“Khoan đã. Tất cả để cô ấy làm xong việc của mình đã.”

Vải dệt & Sợi hóa học

Lần đầu tiên, giọng ông có chút uy lực giống người đàn ông từng khiến thương trường phải dè chừng.

Bà Thu im, nhưng nhìn Linh đầy nghi ngờ.

Sau khi họ rời khỏi, Linh thở phào, nhưng chưa kịp bình tĩnh, ông Khải đã nói tiếp:

“Cô Linh… tôi không biết điều gì đã xảy ra lúc tôi tỉnh lại. Nhưng tôi muốn cô hiểu một điều…”
Ông nhìn thẳng vào mắt cô, sâu và rõ ràng hơn bao giờ hết.
“… Tôi không có ý buộc tội cô. Nhưng sự thật… tôi muốn nghe nó từ chính cô.”

Linh nắm chặt mép giường, trái tim cô đập dữ dội.

Khoảnh khắc cô cố chôn giấu… đã không nằm yên dưới nấm mồ như cô nghĩ.

Và bây giờ, sự thật ấy đang trồi lên, ngay trước mặt người duy nhất cô không thể đối diện.