CHỦ TỊCH MẤT VỢ 7 NĂM, MỘT LẦN ĐI CÔNG TÁC XA PHÁT HIỆN HAI MẸ CON ĂN MÀY MANG GƯƠNG MẶT QUEN THUỘC

CHỦ TỊCH M;Ấ;T VỢ 7 NĂM, MỘT LẦN ĐI CÔNG TÁC XA PHÁT HIỆN HAI MẸ CON ĂN MÀY MANG GƯƠNG MẶT QUEN THUỘC

Bảy năm trước, vợ ông mất tích.

Không t;ai n;ạn.
Không xác nhận t;ử vo;ng.
Không một mảnh giấy báo chết.

Chỉ là… một ngày cô bế con rời khỏi căn nhà ấy, rồi không bao giờ quay lại.

Lúc đó, ông đang ở đỉnh cao sự nghiệp.
Ba mươi chín tuổi – phó tổng giám đốc.
Bốn mươi ba – chủ tịch hội đồng quản trị.

Tiền bạc, quyền lực, các mối quan hệ nối dài bất tận.
Chỉ có gia đình là tan nát.

Ông từng nghĩ:

“Cô ấy chỉ giận dỗi, vài tháng sẽ quay về.”

Rồi vài tháng thành vài năm.
Cuộc sống cuốn ông đi.
Các dự án, hội nghị, hợp đồng triệu đô.

nỗi nhớ vợ con bị đẩy lùi về một góc rất sâu, rất kín.


1. CHUYẾN CÔNG TÁC KHÔNG BÁO TRƯỚC

Thành phố miền Trung ấy nhỏ, gió biển mặn và nắng gắt.

Sau buổi ký kết kéo dài, ông đề nghị tài xế dừng xe gần chợ cũ để đi bộ hít thở.
Chợ đã xập xệ, người qua lại thưa thớt.

Giữa tiếng rao, tiếng xe máy, tiếng gió thổi qua những mái tôn han gỉ…

Một giọng trẻ con vang lên, khàn khàn:

“Chú ơi… cho con xin chút tiền mua bánh…”

Ông cúi xuống theo phản xạ.

Hai mẹ con.

Người phụ nữ gầy gò, tóc rối, làn da sạm nắng.
Đứa bé khoảng sáu, bảy tuổi, đôi mắt to nhưng trũng sâu vì đói.

Ông rút ví.

Nhưng tay ông bỗng khựng lại.

Không hiểu vì sao…
Ông thấy lồng ngực mình thắt lại.

Người phụ nữ ấy không ngẩng đầu.
Nhưng đường nét nghiêng của gương mặt, cái dáng ngồi khép nép…

Một ký ức cũ đập thẳng vào tim ông.


2. GƯƠNG MẶT KHÔNG THỂ NHẦM LẪN

Ông bước lại gần hơn.

“Cô…”

Người phụ nữ giật mình, kéo đứa bé sát vào lòng.

Ánh mắt họ chạm nhau.

Chỉ trong một giây.

Ông nghe rõ tiếng máu dồn lên tai.
Hai chân bủn rủn.

Không thể nào.
Không thể nào là cô ấy được.

Người phụ nữ trước mặt ông già hơn rất nhiều.
Gầy, khắc khổ, ánh mắt đầy phòng bị.

Nhưng…
Sống mũi ấy.
Khoé môi ấy.
Vết ruồi nhỏ sát khóe mắt trái ấy.

Ông từng hôn lên vết ruồi đó hàng trăm lần.

“L… là em phải không?”

Người phụ nữ run lên.

Cô cúi gằm mặt, giọng khàn đặc:

“Ông nhận nhầm người rồi.”

Rồi cô đứng bật dậy, kéo con chen vào đám đông.

Ông đuổi theo.

“Khoan đã!
Là tôi đây… Anh đây…”

Người phụ nữ quay lại.
Nước mắt rơi xuống gương mặt hốc hác.

“Anh đừng gọi như thế nữa.”


3. SỰ THẬT ĐAU NHƯ DAO CẮT

Họ ngồi dưới gốc bàng già cạnh chợ.

Cô kể – giọng đều đều, không trách móc, không oán hận.

Ngày đó, khi ông bắt đầu thăng tiến,
những cuộc họp khuya hơn,
những chuyến công tác dài hơn.

Rồi những ánh nhìn lạnh dần.

Cô ở nhà với con,
một mình chăm sóc, một mình chịu đựng.

Ngày cô đề nghị ông dành thời gian cho gia đình,
ông nói:

“Em biết điều đi. Anh đang lo tương lai.”

Ngày cô phát hiện ông có người khác,
ông im lặng.

Ngày cô ôm con ra đi,
ông không giữ.

Cô sống lang bạt, làm đủ thứ việc.
Rồi dịch bệnh ập đến.
Mất việc.
Mất nhà trọ.
Mất tất cả.

Đứa bé kia…
là con của ông.

Đứa con ông chưa từng bế quá một lần.


4. NGƯỜI ĐÀN ÔNG QUYỀN LỰC QUỲ GIỮA CHỢ

Ông quỳ xuống.

Giữa chợ đông người.

Không còn là chủ tịch.
Không còn là doanh nhân.

Chỉ là một người đàn ông nhận ra mình đã đánh mất điều không thể mua lại bằng tiền.

“Về với anh…
Anh xin em…”

Người phụ nữ lắc đầu.

“Muộn rồi.”

Cô không cần tiền.
Không cần nhà.
Không cần danh phận.

Cô chỉ cần một người cha cho con mình khi nó còn cần.


5. ĐÒN KẾT – SỰ THỨC TỈNH MUỘN MÀNG

Ông đưa hai mẹ con về khách sạn.
Sắp xếp nhà cửa.
Thuê người chăm sóc.

Nhưng cô từ chối sống chung.

Ông chu cấp, chuộc lỗi, bù đắp từng ngày.

Đứa trẻ gọi ông là “chú”.

Mỗi lần nghe, ông đau đến không thở nổi.

Bảy năm mất vợ.
Bảy năm mất con.

Ông đứng trên ban công, nhìn thành phố về đêm.

Tiền bạc vẫn ở đó.
Quyền lực vẫn còn.

Chỉ có một điều không bao giờ trở lại:

Thời gian đã bỏ lỡ với người phụ nữ từng vì ông mà chịu khổ,
và đứa con từng chờ ông gọi hai tiếng “con ơi”.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!