CHỒNG ĐI CÔNG TÁC 6 THÁNG, NGÀY TRỞ VỀ CHẾT LẶNG KHI THẤY VỢ DỘI CẢ XÔ NƯỚC VÀO MẸ GIÀ VÀ CÁI KẾT KHÔNG AI NGỜ

CHỒNG ĐI CÔNG TÁC 6 THÁNG, NGÀY TRỞ VỀ CH;ẾT L;ẶNG KHI THẤY VỢ D;ỘI CẢ XÔ NƯỚC VÀO MẸ GIÀ VÀ C;ÁI K;ẾT KHÔNG AI NGỜ

Sáu tháng.

Sáu tháng liền anh không về nhà.

Không phải vì hết thương, mà vì công việc buộc anh phải đi. Dự án ở miền Nam kéo dài, tiến độ gấp, mỗi ngày đều là áp lực tiền bạc, hợp đồng, trách nhiệm. Anh nghĩ đơn giản:
“Cố thêm nửa năm nữa thôi, xong việc sẽ về bù đắp cho vợ, cho mẹ.”

Mỗi tối, anh vẫn gọi điện.
Mẹ bảo:
– Ở nhà vẫn ổn, con đừng lo.

Vợ nói:
– Anh yên tâm làm việc đi.

Giọng cả hai đều bình thản.
Anh tin.
Anh không biết, sự bình thản ấy là lớp vỏ của một căn nhà đang mục ruỗng từ bên trong.


1. NGÀY TRỞ VỀ

Chiều hôm đó, anh về sớm hơn dự định một ngày.

Không báo trước.
Muốn tạo bất ngờ.

Anh đứng trước cổng, kéo vali vào sân. Căn nhà quen thuộc, nhưng không khí lạ lẫm đến rợn người. Không tiếng chào, không tiếng hỏi han.

Từ trong bếp, tiếng vợ anh vang lên, gắt gỏng, sắc như dao:

– Bà già rồi mà còn lề mề! Lau cái nền cũng không xong!

Anh khựng lại.

Rồi một âm thanh “ào” lớn.

Anh lao vào.

Cảnh tượng trước mắt khiến toàn thân anh chết cứng.

Mẹ anh – người đàn bà gần bảy mươi tuổi – ngã khuỵu xuống nền gạch ướt, tóc bạc bết nước, quần áo mỏng dính, run bần bật.
Trước mặt bà là một cái xô nhựa trống trơn.

Vợ anh đứng đó.
Mặt lạnh tanh.

– Cô… cô làm cái gì vậy? – anh gào lên.

Vợ quay lại, ánh mắt không hề sợ hãi:

– Em dội nước cho bà tỉnh ra. Dơ bẩn quá, chịu không nổi!


2. NGƯỜI MẸ GIÀ IM LẶNG

Mẹ anh không khóc.

Bà chỉ cúi đầu, tay run run vịn mép bàn để đứng dậy.
Nước nhỏ tong tong xuống nền nhà.

Anh chạy đến đỡ mẹ, giọng vỡ ra:

– Mẹ… sao mẹ không nói với con?

Bà lắc đầu.

– Mày đi làm xa… mẹ không muốn phiền.

Chỉ một câu đó thôi.
tim anh như bị ai bóp nát.

Sáu tháng qua, mẹ anh sống thế nào?
Một mình với con dâu, trong chính căn nhà của con trai mình.

Anh nhìn vợ.

– Em giải thích đi.

Cô ta cười nhạt:

– Giải thích gì? Bà ấy ở nhà em, ăn cơm em nấu, mà suốt ngày gây phiền. Em chịu đủ rồi.


3. SỰ THẬT DẦN LỘ RA

Tối hôm đó, anh xin nghỉ việc thêm vài ngày.

Anh ở nhà.
Quan sát.

Anh thấy mẹ anh lặng lẽ dậy từ mờ sáng nấu cơm.
Ăn riêng một góc.
Quần áo giặt tay, phơi sau bếp.

Vợ anh thì coi mẹ chồng như người dưng.

Hàng xóm kéo anh ra một góc:

– Cậu không biết thật à?
– Vợ cậu đối xử với mẹ cậu tệ lắm. Bà cụ khóc mấy lần rồi.

Anh nghe mà ruột gan đảo lộn.


4. CÁI KẾT KHÔNG AI NGỜ

Sáng ngày thứ ba.

Anh dậy sớm, thu dọn quần áo của mẹ vào một chiếc vali nhỏ.

Vợ anh ngạc nhiên:

– Anh làm gì thế?

Anh nói, rất chậm, rất rõ:

– Đưa mẹ đi.

– Đi đâu?

– Ra ngoài ở.

Cô ta sững người:

– Anh định đuổi mẹ anh đi à?

Anh nhìn thẳng vào mắt vợ:

– Không.
Anh đuổi em.

Vợ anh tái mặt:

– Anh nói cái gì?

Anh đưa cho cô ta một xấp giấy:

– Đơn ly hôn.
– Nhà này là nhà bố mẹ anh để lại.
– Em có một tiếng để thu xếp đồ đạc.

Cô ta hét lên, khóc lóc, gào thét.
Nhưng anh không dao động.

Anh quay sang mẹ, quỳ xuống:

– Con xin lỗi mẹ.
– Con về muộn quá.

Mẹ anh khóc.
Lần đầu tiên sau sáu tháng.


5. ĐÒN KẾT – NGHIỆP ĐẾN RẤT NHANH

Sau ly hôn, vợ cũ anh dọn đi.

Nghe nói sau đó, cô ta về sống với gia đình ruột, nhưng không ai chịu nổi tính cách cay nghiệt. Công việc không ổn, các mối quan hệ đổ vỡ.

Còn anh?

Anh đưa mẹ về quê sống.
Mỗi sáng, bà ngồi trước hiên nhà, nắng chiếu lên mái tóc bạc.

Anh hiểu ra một điều rất muộn:

Người phụ nữ có thể thay thế,
nhưng người mẹ đã chịu khổ vì mình cả đời –
chỉ có một.

Và đôi khi,
cái giá phải trả cho sự im lặng là cả một gia đình tan vỡ.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!