TỔ CÔNG TÁC Đ;;IỀU T;RA ĐI VÀO NGÕ C;;ỤT, MỘT CHÚ CH;Ó BẤT NGỜ XUẤT HIỆN KHIẾN H;U;NG TH;Ủ L;Ộ D;IỆN

TỔ CÔNG TÁC Đ;;IỀU T;RA ĐI VÀO NGÕ C;;ỤT, MỘT CHÚ CH;Ó BẤT NGỜ XUẤT HIỆN KHIẾN H;U;NG TH;Ủ L;Ộ D;IỆN

Con ngõ nhỏ nằm sâu trong khu tập thể cũ, nơi ánh đèn vàng hắt xuống mặt đường loang lổ những vết nứt đã tồn tại từ mấy chục năm trước. Ban ngày, người ta vẫn đi qua đó, vẫn rao hàng, vẫn cười nói. Nhưng đêm xuống, con ngõ ấy có một thứ im lặng rất khác — im lặng kiểu… có người từng chết ở đây.

N;ạ;n nhân là một người đàn ông ngoài năm mươi, sống độc thân, không vợ con, làm thợ sửa điện lặt vặt. Ông chết trong căn phòng trọ chật hẹp, cửa không có dấu hiệu bị cạy phá, đồ đạc gần như nguyên vẹn. Không c;ướ;p. Không mâu thuẫn rõ ràng. Không nhân chứng.

Một cái ch;ế;t “gọn gàng” đến lạ;n;h người.

1. Những ngày điều tra bế tắc

Tổ công tác đã ở đó gần ba tuần.

Ba tuần lục tung từng mối quan hệ, từng cuộc điện thoại, từng người hàng xóm. Ba tuần nghe đi nghe lại những lời kể giống nhau đến mòn tai:

“Ông ấy hiền lắm.”
“Sống khép kín, ít nói.”
“Không thấy gây thù chuốc oán với ai.”

Hiền. Lành. Vô hạ;i.

Những từ đó, với điều tra viên, đôi khi lại là dấu hiệu ng;uy h;iểm nhất. Vì người càng lặng lẽ, càng ít để lại manh mối.

Đội trưởng Lâm — người đã hơn hai mươi năm theo nghề — ngồi lặng trước bản sơ đồ hiện trường. Ông không nói nhiều. Nhưng trong ánh mắt là thứ mệt mỏi không thể giấu. Vụ án này không ồn ào, không gây áp lực dư luận, nhưng chính sự “im lặng” của nó khiến người ta khó thở.

Không có vết giằng co. Không có dấu hiệu đột nhập. Hung thủ hoặc là người quen… hoặc là kẻ ra tay trong một khoảnh khắc rất bình thản.

“Một người ch;ế;t mà chẳng ai thật sự biết ông ta là ai.”
Ý nghĩ đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu đội trưởng.

2. Những chi tiết nhỏ bị bỏ qua

Một nữ trinh sát trẻ trong đội từng nhắc đến một chi tiết rất nhỏ:
Con ch;ó.

Hàng xóm nói rằng nạn nhân thường cho một con ch;ó hoang ăn. Không nuôi. Không xích. Nó chỉ quanh quẩn trước cửa phòng trọ, tối tối nằm cuộn tròn dưới gốc cây.

Nhưng trong ngày phát hiện thi thể, con ch;ó ấy biế;n m;ất.

Chi tiết đó, lúc đầu, chẳng ai để tâm. Ch;ó hoang thì đi đâu chẳng được.

Cho đến khi ba ngày sau, nó quay lại.

Nó không sủa. Không chạy nhảy. Chỉ nằm im trước cửa phòng trọ đã bị niêm phong, đầu gác lên hai chân trước, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ cũ kỹ.

Người dân trong ngõ nói:

“Nó nằm vậy cả ngày. Không ăn. Không đi.”

Có người xua, nó không phản ứng. Có người đưa thức ăn, nó chỉ liếc qua rồi quay đầu.

Nữ trinh sát trẻ đứng nhìn con ch;ó khá lâu. Trong ánh mắt nó không có sự hoang mang của thú vật. Mà giống… chờ đợi.

3. Khoảnh khắc bất thường

Sáng hôm đó, tổ công tác quay lại hiện trường để rà soát lần cuối trước khi chuyển hồ sơ theo hướng khác.

Con ch;ó vẫn ở đó.

Khi một người đàn ông trong khu tập thể đi ngang qua — người đàn ông này từng được lấy lời khai, hàng xóm sát vách — con ch;ó đột ngột đứng bật dậy.

Nó gầm.

Không lớn. Không dữ dội. Nhưng là kiểu gầm thấp, kéo dài, toàn thân căng cứng.

Người đàn ông kia khựng lại. Ông ta cười gượng:

“Chó hoang mà… chắc đói.”

Nhưng con chó không tiến lên xin ăn. Nó lùi lại một bước, rồi gầm thêm lần nữa. Mắt không rời người đàn ông.

Đội trưởng Lâm nhìn thấy cảnh đó. Ông đã từng chứng kiến đủ thứ trong đời, nhưng trực giác nghề nghiệp khiến ông lạnh sống lưng.

Ông hỏi rất nhẹ:

– “Anh quen con chó này à?”

Người đàn ông lắc đầu nhanh hơn mức cần thiết.

– “Không… tôi sợ chó.”

Nhưng bàn tay ông ta, đang run.

4. Sự thật rỉ ra từng giọt

Tổ công tác mời người đàn ông đó về làm việc lại.

Ban đầu, ông ta vẫn giữ nguyên lời khai cũ. Không mâu thuẫn. Không sơ hở. Một người hàng xóm “bình thường” đến mức hoàn hảo.

Cho đến khi đội trưởng Lâm đặt một câu hỏi rất chậm:

– “Anh có biết vì sao con chó không rời khỏi cửa phòng nạn nhân không?”

Người đàn ông im lặng.

– “Vì đêm hôm đó, nó ở trong phòng.”
Giọng đội trưởng trầm xuống.
– “Và nó nhìn thấy anh.”

Không có tiếng quát. Không có áp lực. Chỉ là một câu nói, như thả nhẹ xuống mặt nước phẳng lặng.

Người đàn ông bật khóc.

Ông ta thú nhận: đêm đó, trong một cơn say, giữa hai người xảy ra cãi vã vì khoản nợ nhỏ. Một cú đẩy. Một cái đầu đập vào cạnh bàn. Ông ta hoảng loạn. Không gọi cấp cứu. Không báo ai. Chỉ đóng cửa lại… và bỏ đi.

Con chó, trong cơn hỗn loạn, đã chui vào gầm giường.

Nó không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng nó nhớ mùi. Nhớ tiếng động. Nhớ khuôn mặt người đàn ông rời khỏi căn phòng đó trong trạng thái khác thường.

5. Đòn kết – điều không ai nói ra

Khi hung thủ bị dẫn đi, con chó đứng dậy.

Nó không đuổi theo. Không sủa. Chỉ quay lại nằm trước cửa phòng trọ.

Một cán bộ trẻ hỏi nhỏ:

– “Hay mình đưa nó đi?”

Đội trưởng Lâm lắc đầu.

– “Không.”
Ông nhìn con chó rất lâu.
– “Nó chưa rời đi đâu.”

Vài ngày sau, khi thi thể nạn nhân được gia đình xa đến nhận, con chó mới biến mất.

Không ai biết nó đi đâu.

Nhưng những người sống trong con ngõ ấy đều nói giống nhau một điều:

“Chắc là… nó thấy người cần chờ đã được đưa về rồi.”

Đội trưởng Lâm ghi thêm một dòng vào sổ tay — không phải cho hồ sơ, mà cho chính mình:

“Có những nhân chứng không biết nói. Nhưng không bao giờ quên.”

Vụ án khép lại.

Nhưng cảm giác nghẹn thì còn rất lâu mới tan.
Vì giữa vô vàn dấu vết bị bỏ qua,
thứ kiên nhẫn nhất…
lại không phải con người.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!