VỪA ĐEO QU;ÂN H;ÀM Đ;ẠI T;Á, H;ẮN ĐÃ TỰ TAY H;ỦY HOẠI SỰ NGHIỆP KHI ĐÁNH VỢ TRƯỚC MẶT CẤP TRÊN
Buổi sáng hôm đó, bộ quân phục mới tinh được treo ngay ngắn trên cánh cửa tủ gỗ. Quân hàm đại tá lấp lánh dưới ánh đèn, sắc vàng nổi bật đến mức khiến người ta không thể không nhìn thêm lần nữa.
Hắn đứng rất lâu trước gương.
Lần đầu tiên trong đời, hắn mỉm cười với chính mình — một nụ cười pha lẫn tự hào, thỏa mãn, và cả chút kiêu hãnh đã bị dồn nén suốt hơn ba mươi năm binh nghiệp.
Đại tá.
Hai chữ ấy, hắn đã chờ gần nửa đời người.
Phía sau lưng hắn, người vợ đang lúi húi là phẳng lại chiếc áo sơ mi cho chồng. Bàn tay chị chai sần vì năm tháng tần tảo, từng nếp nhăn nhỏ hiện rõ trên gương mặt chưa kịp già nhưng đã mỏi.
– “Anh nhớ mang theo giấy mời nhé…”
Giọng chị nhỏ, đều, quen với việc nói khẽ.
Hắn không đáp. Chỉ chỉnh lại cầu vai, cử động rất nhẹ, như sợ làm xô lệch thứ quyền lực mới được trao.
1. Một người đàn ông vừa chạm đỉnh
Buổi lễ diễn ra trang trọng. Cấp trên bắt tay. Đồng đội chúc mừng. Những ánh mắt nhìn hắn hôm nay khác hẳn hôm qua — có nể trọng, có dè chừng, có cả chút xa cách.
Hắn quen với cảm giác đó.
Quyền lực luôn tạo ra khoảng cách.
Người vợ ngồi ở hàng ghế sau cùng, lặng lẽ như mọi khi. Khi người dẫn chương trình xướng tên chồng mình, chị vỗ tay, nhưng rất nhẹ. Không phải vì không vui, mà vì… chị không còn biết thể hiện niềm vui ra sao nữa.
Trong khoảnh khắc đó, không ai nhìn thấy những năm tháng phía sau quân hàm:
Những bữa cơm nguội.
Những lần chị im lặng sau cánh cửa khép kín.
Những câu nói cộc lốc, những ánh mắt lạnh.
Tất cả được che phủ rất gọn gàng dưới bộ quân phục chỉnh tề.
2. Bữa tiệc sau lễ phong hàm
Buổi trưa, đơn vị tổ chức bữa tiệc nhỏ. Không rượu chè quá đà. Không ồn ào. Chỉ là những câu chuyện nghề, những lời chúc xã giao, và vài tiếng cười vừa đủ.
Người vợ ngồi bên cạnh hắn.
Chị nhắc khẽ:
– “Anh ăn ít thôi, dạ dày anh không tốt.”
Chỉ một câu rất nhỏ.
Nhưng hắn cau mày.
Có những người đàn ông, khi vừa bước lên cao, lại đặc biệt ghét bị nhắc nhở — nhất là trước mặt người khác.
– “Cô im đi.”
Hắn nói, không lớn, nhưng đủ để người ngồi gần nghe thấy.
Không khí khựng lại một nhịp.
Người vợ cúi đầu. Bàn tay đặt trên đùi khẽ siết lại. Chị đã quen với cảm giác này — quen đến mức không còn phản xạ chống đỡ.
Một vị lãnh đạo cấp trên nhìn sang, ánh mắt thoáng sững. Nhưng rồi lại quay đi, như nhiều lần trước.
3. Khoảnh khắc không thể cứu vãn
Mọi chuyện chỉ thật sự vượt khỏi ranh giới khi người vợ đứng dậy, định ra ngoài lấy nước.
Có thể chị chỉ mệt.
Có thể chị chỉ muốn tránh thêm một ánh nhìn.
Nhưng hắn nghĩ khác.
Hắn cho rằng mình bị “bẽ mặt”.
– “Tôi chưa cho phép cô đi.”
Giọng hắn trầm, sắc.
Chị dừng lại. Quay về phía chồng.
– “Em chỉ… đi lấy nước thôi.”
Và đúng lúc đó — trước mặt cấp trên, trước mặt đồng đội, trước cả những ánh mắt còn chưa kịp hiểu chuyện — hắn giơ tay.
Cái tát không mạnh.
Nhưng rất rõ.
Âm thanh khô khốc vang lên giữa căn phòng đang yên lặng.
Không ai nói gì.
Không ai kịp ngăn.
Người vợ đứng chết lặng. Một bên má đỏ dần lên. Chị không khóc. Chỉ nhìn hắn, rất lâu — cái nhìn mà suốt bao năm qua, chị chưa từng dám nhìn thẳng.
Trong ánh mắt đó không có giận dữ.
Chỉ có… mệt mỏi.
4. Sự sụp đổ bắt đầu từ im lặng
Một vị lãnh đạo đứng dậy.
Ông không quát. Không lớn tiếng. Chỉ nói một câu, chậm và rõ:
– “Đồng chí ra ngoài phòng họp giúp tôi.”
Cánh cửa khép lại.
Bên trong, không khí nặng nề đến mức không ai nuốt nổi miếng ăn nào nữa.
Bên ngoài, hành lang dài và lạnh. Người đàn ông vừa được phong hàm đại tá đứng thẳng người, như một phản xạ đã ăn sâu vào máu.
Nhưng lần này, không có mệnh lệnh mới.
Chỉ có ánh mắt thất vọng.
– “Anh vừa tự tay xé quân hàm của mình.”
Giọng người lãnh đạo trầm xuống.
– “Không phải vì cái tát. Mà vì anh nghĩ mình có quyền.”
Hắn muốn nói gì đó. Nhưng cổ họng khô cứng.
Ba mươi năm phấn đấu… không ai tước đi.
Chỉ có hắn — tự tay làm điều đó.
5. Đòn kết – thứ ở lại sau cùng
Chiều hôm đó, người vợ thu dọn đồ.
Không nhiều. Chỉ vài bộ quần áo, giấy tờ cá nhân, và một chiếc ảnh cũ chụp cả gia đình từ hơn mười năm trước — lúc chị còn cười.
Hắn đứng nhìn, lần đầu tiên không biết phải nói gì.
– “Em không làm lớn chuyện đâu.”
Chị nói rất bình thản.
– “Em chỉ… mệt rồi.”
Cánh cửa đóng lại.
Một tuần sau, quyết định tạm đình chỉ công tác được ban hành để “xem xét tư cách cán bộ”.
Quân hàm đại tá vẫn nằm đó — trong ngăn tủ, dưới lớp vải lót phẳng phiu — nhưng không còn ai đeo nữa.
Người ta nói:
Hắn mất chức vì nóng giận.
Nhưng sự thật thì khác.
Hắn mất tất cả không phải vì đánh vợ.
Mà vì suốt bao năm, hắn chưa từng coi chị là con người.
Và đến khi hiểu ra,
thì…
đã không còn ai đứng sau lưng hắn nữa.





