CẬU BÉ ĂN XIN NG;ẤT L;ỊM VÌ Đ;ÓI XIN BÁT CƠM THỪA, 15 NĂM SAU TRỞ VỀ KHIẾN CẢ GIA ĐÌNH ÂN NHÂN SỮ;NG S;Ờ

CẬU BÉ ĂN XIN NG;ẤT L;ỊM VÌ Đ;ÓI XIN BÁT CƠM THỪA, 15 NĂM SAU TRỞ VỀ KHIẾN CẢ GIA ĐÌNH ÂN NHÂN SỮ;NG S;Ờ

Chiều hôm đó mưa không lớn, chỉ đủ làm con đường đất trước nhà bà Ba nhão ra, dính bết vào gót dép. Bà đang nhóm bếp, nồi cơm vừa cạn, khói bếp cay xè đôi mắt đã mờ vì tuổi tác.

Bà nghe thấy tiếng gọi rất khẽ.

– “Bà ơi…”

Bà giật mình. Ngó ra hiên.

Một thằng bé gầy nhom đứng nép sát cột nhà. Quần áo nó ướt sũng, dính đầy bùn. Mặt xanh tái, môi tái mét, đôi mắt sâu hoắm như đã lâu lắm không được ăn một bữa cho ra hồn.

– “Con… xin bát cơm thừa được không ạ…”

Chưa kịp nghe hết câu, thằng bé khuỵu xuống.

1. Bát cơm thừa cứu một mạng người

Bà Ba hốt hoảng chạy ra. Gọi chồng. Gọi con.

Cả nhà cuống cuồng đỡ thằng bé vào trong. Nó nhẹ hẫng, như chỉ còn da bọc xương. Bà múc cho nó một bát cơm nguội còn sót lại dưới đáy nồi, chan thêm chút nước canh rau.

Không thịt. Không cá.
Chỉ là cơm… với canh.

Thằng bé tỉnh dần. Nó ăn rất chậm, từng muỗng nhỏ, như sợ ăn nhanh quá thì bát cơm sẽ biến mất. Ăn xong, nó cúi đầu rất thấp.

– “Con cảm ơn…”
Giọng nó run run.

Bà Ba chỉ xua tay.

– “Ăn được là được rồi. Đi đâu thì đi cho khỏe.”

Không ai trong nhà hỏi tên. Không ai giữ lại.
Bà Ba chỉ nghĩ đơn giản: một đứa nhỏ đói thì cho nó ăn.

Vậy thôi.

2. Cuộc đời trôi qua, lòng tốt bị lãng quên

Năm tháng cứ thế trôi.

Bà Ba già đi.
Ông Ba mất vì bạo bệnh.
Hai đứa con lập gia đình, mỗi đứa một nơi.

Căn nhà nhỏ dần trở nên vắng lặng.

Bát cơm thừa năm ấy, với bà, chỉ là một việc rất nhỏ. Nhỏ đến mức bà quên mất sau vài năm. Cuộc đời bà có quá nhiều lo toan để nhớ một thằng bé ăn xin ghé qua trong một chiều mưa.

Có những việc mình làm bằng cả tấm lòng…
nhưng lại chẳng nghĩ nó là ân huệ.

3. Ngày người lạ quay về

Mười lăm năm sau.

Một chiếc ô tô đen dừng trước cổng nhà bà Ba. Làng quê xôn xao. Người ta hiếu kỳ đứng nhìn từ xa.

Một người đàn ông trẻ bước xuống. Ăn mặc giản dị nhưng gọn gàng. Ánh mắt trầm tĩnh. Trên tay là một giỏ quà nhỏ và một bó hoa.

Anh đứng trước cổng rất lâu.
Rất lâu.

Như đang gom hết can đảm.

Bà Ba chống gậy ra mở cửa. Nhìn người lạ, bà lắc đầu.

– “Cậu tìm ai?”

Người đàn ông nuốt khan.

– “Dạ… con tìm bà.”

Bà ngẩn ra.

– “Tôi… không nhớ cậu.”

Anh mỉm cười. Một nụ cười hiền, có chút run.

– “Dạ… con cũng không chắc bà còn nhớ. Nhưng con thì không quên được.”

4. Sự thật khiến cả nhà lặng đi

Anh xin phép vào nhà. Ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ. Đôi tay đặt trên đầu gối, đan vào nhau rất chặt.

– “Mười lăm năm trước… một buổi chiều mưa… có một thằng bé ăn xin ngất trước hiên nhà bà.”

Bà Ba sững lại.

Hình ảnh cũ như một thước phim mờ bỗng quay về.

– “Bát cơm thừa bà cho… hôm đó… đã cứu con.”

Căn nhà im phăng phắc.

Hai người con của bà đứng chết lặng. Không ai nói được lời nào.

– “Nếu hôm đó bà không mở cửa… có lẽ con đã không sống tới hôm nay.”

Anh kể, giọng đều, không bi lụy.

Sau hôm đó, anh được một người tốt đưa vào mái ấm. Được đi học. Được dạy nghề. Từng bước tự đứng lên. Từng bước làm lại cuộc đời.

– “Con đã tìm bà suốt nhiều năm.”
– “Chỉ để nói một câu cảm ơn.”

5. Đòn kết – thứ khiến người ta nghẹn

Bà Ba ngồi lặng. Mắt bà đỏ hoe. Bàn tay run run đặt lên tay người đàn ông.

– “Trời ơi… chỉ là bát cơm nguội thôi mà…”

Anh lắc đầu.

– “Với bà, là cơm thừa.”
– “Với con, là cả một cuộc đời.”

Anh cúi đầu rất thấp.

Không phải cúi của người thành đạt.
Mà là cúi của một đứa trẻ năm xưa… cuối cùng cũng được nói lời cảm ơn.

Ngoài sân, nắng chiều rơi nhẹ.

Cả gia đình bà Ba đứng lặng. Không ai khóc. Nhưng ai cũng thấy nghèn nghẹn trong cổ.

Bởi có những ân nghĩa…
người cho thì quên.
nhưng người nhận…
mang theo suốt cả đời.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!