TR;Ó;I V;Ợ C;ON S;Ơ S;IN;H N;É;M GIỮA ĐÊM MƯA VÌ T;I;ỂU T;AM, Đ;ẠI T;Á NHẬN B;ÁO Ứ;NG NGAY TỨC THÌ
Đêm đó, mưa rơi không gấp.
Mưa rơi chậm, đều, từng giọt nặng như kéo theo cả hơi lạnh từ lòng đất tràn lên mặt đường. Con đường ngoại ô vắng đến mức tiếng động cơ chiếc xe vang lên nghe rõ từng nhịp.
Chiếc xe dừng lại.
Không còi.
Không đèn xi-nhan.
Người đàn ông ngồi ghế lái không vội vàng. Hắn nhìn ra phía trước, tay vẫn đặt trên vô lăng, rất chắc. Đó là bàn tay quen ra lệnh, quen ký văn bản, quen đứng trước đội hình.
Một đại tá.
Phía sau, người phụ nữ ôm chặt đứa trẻ sơ sinh trong lòng. Cả hai cùng run, nhưng không phải vì sợ — mà vì lạnh. Đứa bé mới sinh chưa đầy mười ngày, hơi thở yếu ớt, da tím tái.
– “Anh… mình về nhà được không…”
Giọng chị rất nhỏ. Không phải cầu xin. Chỉ là một câu nói yếu ớt của người đã cạn sức.
Hắn mở cửa xe.
Không trả lời.
1. Khoảnh khắc một con người tự bước qua ranh giới
Hắn kéo người vợ xuống trước. Không đánh. Không quát. Chỉ là một động tác dứt khoát, lạnh lùng đến đáng sợ.
Sợi dây thừng được lấy ra từ cốp xe.
Người vợ nhìn thấy thì sững lại.
– “Anh làm gì vậy…?”
Hắn cúi xuống, trói cổ tay chị. Tay không run. Không chần chừ.
– “Tôi đã nói rồi.”
Giọng hắn đều đều.
– “Cô không được phép làm vướng cuộc đời tôi nữa.”
Đứa bé bắt đầu khóc. Tiếng khóc mỏng, yếu, bị mưa nuốt chửng gần hết.
Hắn đặt cả hai xuống vệ cỏ ướt sũng.
Không ném.
Không xô mạnh.
Chỉ buông tay.
Như buông một món đồ đã chán.
– “Từ nay, coi như không liên quan.”
Cánh cửa đóng lại.
Xe lăn bánh.
Không ngoái đầu.
2. Người mẹ và bản năng cuối cùng
Người vợ nằm nghiêng, dùng thân mình che cho con. Dây trói siết chặt khiến tay chị tê dại. Nước mưa thấm vào áo, lạnh đến buốt phổi.
Đứa bé khóc yếu dần.
Khoảnh khắc đó, chị hoảng.
Không phải hoảng vì bị bỏ rơi.
Mà hoảng vì con sắp im lặng.
Chị cố lăn người, cố áp sát mặt con vào ngực mình.
– “Con ơi… đừng ngủ…”
Giọng chị vỡ ra, hòa vào mưa.
Chị không nhớ mình đã nằm đó bao lâu.
Chỉ nhớ ánh đèn pin rung rung của một người đàn ông nhặt ve chai.
Chỉ nhớ tiếng ai đó hét lên.
Và rồi… tối sầm.
3. Sự việc không thể chôn vùi
Bệnh viện ghi nhận ca cấp cứu đặc biệt.
Một phụ nữ hậu sản, hạ thân nhiệt.
Một trẻ sơ sinh suy hô hấp.
Bác sĩ lắc đầu khi nhìn hồ sơ.
– “Chậm thêm chút nữa… là không cứu được.”
Ở mục người nhà, có một cái tên.
Chức vụ: Đại tá.
Không có ai gọi cho hắn ngay.
Quân đội không hành động bằng cảm xúc.
Nhưng hồ sơ ấy không biến mất.
Nó đi qua các phòng, từng lớp một, rất lặng.
4. Điều tra – nơi sự thật không cần gào lên
Hắn được mời làm việc.
Không còng tay.
Không thẩm vấn kiểu hình sự.
Chỉ là một căn phòng kín, ánh đèn trắng, hồ sơ xếp ngay ngắn.
– “Đồng chí có đưa vợ con ra khỏi nơi cư trú vào đêm mưa ngày…?”
– “Có.”
– “Có trói tay nạn nhân?”
Hắn im lặng vài giây.
– “Có.”
Không ai hỏi thêm.
Vì câu trả lời đã đủ.
Camera giao thông.
Nhân chứng.
Hồ sơ bệnh viện.
Mọi thứ khớp nhau đến tàn nhẫn.
5. Kỷ luật – nơi danh dự bị tháo ra từng mảnh
Phiên họp không dài.
Không ai trách móc.
Không ai mắng mỏ.
Chủ tọa chỉ nói:
– “Đồng chí vi phạm nghiêm trọng tư cách quân nhân.”
Quyết định được đọc.
Tước quân hàm.
Khai trừ Đảng.
Chuyển hồ sơ sang cơ quan tố tụng.
Hắn đứng nghiêm.
Theo phản xạ.
Nhưng lần này…
không có tiếng chào.
6. Đòn kết – bản án không ghi trên giấy
Một buổi chiều nhiều tháng sau.
Hắn đứng dưới mưa lất phất, ngoài cổng một khu nhà trọ cũ. Qua ô cửa sổ nhỏ, hắn nhìn thấy người vợ đang bế đứa trẻ.
Đứa bé đã lớn hơn.
Vẫn gầy.
Nhưng mắt mở to.
Người mẹ dỗ con, giọng đều, không uất hận.
Hắn không bước vào.
Không dám.
Và trong khoảnh khắc đó, lần đầu tiên, hắn hiểu ra:
**Quân hàm có thể tháo ra.
Án kỷ luật có thể thi hành xong.Nhưng có một thứ…
không bao giờ được trả lại.**
Đó là khi một đứa trẻ lớn lên,
mà không có ký ức nào về vòng tay của cha.
Mưa vẫn rơi.
Giống hệt đêm năm ấy.
Chỉ khác một điều:
Lần này,
người bị bỏ lại…
chính là hắn.





