Về nhà đột xuất để “bắt quả tang” vợ lười, chồng chết lặng khi nhìn thấy BÁT GẠO SỐNG trên bàn và cảnh tượng ki:nh h:oàng trong phòng ngủ

Đồng hồ điểm mười một giờ sáng, sớm hơn ba tiếng so với lịch trình hàng ngày của Hùng. Anh dừng chiếc xe sang trọng lại cách cổng nhà vài trăm mét, khoá cửa và đi bộ, tự cho mình cái quyền được thưởng thức cảm giác một người chồng vĩ đại, một trụ cột gia đình đang về nhà để kiểm tra “công trình” của mình. Hùng nghĩ, hôm nay anh phải bắt cho được quả tang cái sự “lười biếng cố hữu” mà anh luôn gán cho vợ mình – Thư.

Nắng tháng Sáu đổ lửa, nhưng trong lòng Hùng còn hầm hập hơn. Mấy hôm nay, công ty có chút việc trục trặc, và như mọi người đàn ông tự coi mình là trung tâm, anh cần tìm một đối tượng để trút bỏ sự khó chịu, một người mà anh nghĩ rằng đã quá may mắn và quá nhàn rỗi: vợ anh.

Anh bước nhẹ nhàng vào sân, cố tình không bấm chuông. Cánh cổng sắt được làm riêng với khoá điện tử, chỉ cần mật mã là vào. Hùng nhếch mép, tưởng tượng cảnh Thư đang nằm dài trên sofa xem phim Hàn Quốc, hoặc buôn chuyện điện thoại với hội bạn vô tích sự nào đó.

Vừa đẩy nhẹ cánh cửa chính, mùi ẩm mốc nhẹ và cái lạnh điều hoà phả ra, khiến Hùng cau mày. Anh đứng lặng giữa phòng khách rộng rãi nhưng có vẻ hơi lộn xộn hơn bình thường. Chiếc khăn lau còn vắt trên ghế, vài món đồ chơi của con nằm lăn lóc gần kệ TV, và không có một bóng người.

“Nào, xem cô lại bày trò gì đây,” Hùng lẩm bẩm, tiếng nói anh trầm và đầy mỉa mai, chỉ đủ cho chính anh nghe thấy. Anh cố tình bước thật mạnh, giầy da gõ cồm cộp trên sàn gỗ lim, như muốn báo hiệu cho người vợ tội lỗi biết rằng “quan toà” đã về.

Ánh mắt anh lướt qua căn bếp, và rồi, nó dừng lại trên chiếc bàn ăn nhỏ nằm giữa nhà. Trên đó, bên cạnh chiếc nồi cơm điện vẫn còn mở nắp, là một cái bát sứ trắng. Bên trong bát không phải thức ăn thừa, mà là một nắm gạo trắng tinh, chưa vo, chưa rửa, ngâm trong một chút nước, hạt gạo vẫn còn sần sùi và sống nguyên.

Cảnh tượng này làm Hùng giận sôi người. Anh đã đoán đúng, lười biếng đến mức không thèm nấu bữa trưa. Gạo còn sống, nghĩa là mọi thứ đang dang dở. Gương mặt anh co lại, nếp nhăn giận dữ hằn sâu trên trán, còn đôi môi mím chặt lại thành một đường thẳng tàn nhẫn.

“Thư! Cô ra đây ngay! Cô nghĩ cô đang làm cái trò gì vậy hả?” Tiếng Hùng vang lên dữ dội, chứa đựng sự áp bức của người nắm giữ kinh tế gia đình.

Trong không gian yên ắng, chỉ có tiếng máy lạnh vù vù đáp lại. Hùng tiến lại gần chiếc bàn, tay anh nắm chặt lấy vành bát gạo. Anh cảm thấy như bị xúc phạm, bị lừa dối. Một người phụ nữ không làm ra tiền, mà ngay cả việc nhỏ nhất như nấu bữa ăn tươm tất cho chồng con cũng không xong.

“Tôi đi làm đầu tắt mặt tối, bị người ta chửi bới, bị áp lực đến mức không dám thở mạnh, còn cô ở nhà, sung sướng đến mức quên cả nghĩa vụ của mình!” Hùng tự độc thoại trong đầu, nỗi oán giận bị kích động lên đến đỉnh điểm.

Anh nhìn vào chiếc bát gạo sống, cảm giác như nó đang cười nhạo anh, cười nhạo sự chăm chỉ và gánh nặng mà anh đang phải gánh vác. Anh muốn ném nó đi, nhưng rồi, một sự tò mò cay độc kéo anh lại: Cô ấy đang ở đâu? Chắc chắn đang trốn trong phòng ngủ.

Hùng tiến về phía căn phòng ngủ chính, nơi có một cánh cửa hé mở. Anh không gõ, không gọi nữa, chỉ đơn giản là đẩy mạnh cánh cửa vào. Tiếng “Rầm!” khô khốc của cánh cửa va vào tường khiến mọi vật trong phòng như giật mình.

Cảnh tượng đập vào mắt Hùng không phải là Thư đang nằm lười biếng ôm điện thoại như anh đã tưởng tượng, mà là một sự hỗn loạn đến nghẹt thở.

Căn phòng, vốn là nơi vợ chồng anh nghỉ ngơi, giờ đây biến thành một chiến trường của đồ dùng trẻ con.

Xung quanh giường, quần áo em bé vương vãi, chiếc yếm dãi, tã giấy (chưa qua sử dụng), và cả những chiếc khăn sữa nhàu nát tạo thành một vũng lầy của vải vóc. Chiếc máy tiệt trùng bình sữa nằm chỏng chơ trên bàn, bên cạnh là hộp sữa bột mở nắp vội vàng. Một chiếc gấu bông nằm úp mặt dưới sàn, như thể nó cũng vừa bị một cơn bão quét qua.

Nhưng điều khiến Hùng chết lặng không phải là sự bừa bộn đó, mà là người đang nằm trên giường.

Thư nằm nghiêng, cuộn tròn vào một góc chăn mỏng. Bé An, đứa con gái nhỏ của họ, đang nằm áp sát vào lưng mẹ, khuôn mặt nhỏ bé vẫn còn ướt nước mắt và hơi đỏ. Cả hai mẹ con đều ngủ, ngủ say đến mức tiếng cửa va chạm lớn cũng không đánh thức được họ.

Gương mặt Thư tái nhợt, những vệt quầng thâm dưới mắt sâu hoắm, như hai vết thương chưa lành. Mái tóc dài buộc túm lại một cách cẩu thả, rủ xuống, che đi một nửa khuôn mặt mệt mỏi. Cô không hề có vẻ gì là thư thái, sung sướng, hay lười biếng; cô chỉ có vẻ kiệt sức, như một người vừa chạy marathon dưới trời nắng gắt.

Hùng đứng yên như bị đóng đinh, cảm giác giận dữ bỗng chốc bị thay thế bằng một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Sự mỉa mai châm biếm vừa rồi trong anh tan biến, nhường chỗ cho một cơn bão cảm xúc hỗn độn, trong đó có cả sự sợ hãi và một chút… hối hận mơ hồ.

Anh chậm rãi tiến lại gần giường, đôi mắt không rời khỏi vợ. Anh nhìn thấy rõ chiếc áo phông của cô đã bị kéo lệch, để lộ một phần vai gầy guộc. Có một vết bẩn nhỏ, mờ mờ trên cổ áo. Cô ngủ trong tư thế phòng thủ, như một chiến binh vừa gục ngã sau trận chiến.

Hùng nhớ lại chiếc bát gạo sống. Anh lập tức kết nối các sự kiện: Thư đang nấu cơm, con khóc, cô vội vàng đổ gạo ra, có lẽ là để vo và cho vào nồi, nhưng con khóc quá to, cô không thể để nó một mình nên đã chạy thẳng vào phòng. Sự kiệt sức đã kéo cô vào giấc ngủ, mạnh mẽ hơn bất cứ ý chí nào.

“Cô… cô làm cái gì thế này?” Hùng thì thầm, không còn vẻ oai vệ hay giận dữ, giọng anh lạc đi vì sốc. Nhưng sự sốc ấy nhanh chóng biến thành một cơn thịnh nộ khác, một cơn thịnh nộ hướng về hoàn cảnh, về sự bừa bộn này.

Anh ghét sự bừa bộn. Anh ghét sự thiếu kiểm soát. Và anh ghét nhìn thấy sự yếu đuối, đặc biệt là ở người mà anh coi là phải có trách nhiệm giữ gìn sự hoàn hảo cho anh.

Thư cựa mình, tiếng động của Hùng đã chạm đến ngưỡng tỉnh giấc của một người mẹ. Cô mở mắt, đôi mắt đỏ ngầu và mất phương hướng. Khi thấy Hùng đứng sừng sững bên giường, cô giật mình bật dậy, quên cả sự mệt mỏi.

“Anh… anh về lúc nào vậy?” Giọng Thư khàn đặc, yếu ớt. Cô liếc nhìn xung quanh, sự kinh hoàng không kém gì Hùng khi nhận ra căn phòng và tình trạng của mình.

Hùng không trả lời câu hỏi của cô. Anh chỉ giơ tay chỉ vào chiếc bát gạo sống mà anh đã mang theo từ phòng bếp vào, rồi chỉ vào đống quần áo trẻ con vung vãi dưới sàn.

“Cô nhìn đi! Cô nhìn cái cảnh tượng này đi! Đây là cái nhà tôi đi làm mệt nhọc cả ngày về sao? Bát gạo còn sống nguyên trên bàn, con cái thì ngủ trong đống rác rưởi này!” Hùng gầm lên, giọng anh vang vọng, làm bé An giật mình khóc thét lên.

Thư vội vàng ôm con vào lòng, cố gắng dỗ dành trong khi nước mắt cô cũng bắt đầu lăn dài. Nỗi sợ hãi và cảm giác tội lỗi bị bắt quả tang đè nặng lên cô, nhưng sâu thẳm hơn là nỗi tủi thân và sự uất ức bị coi thường.

“Anh… anh đừng lớn tiếng! Con đang khóc!” Thư cố gắng giữ bình tĩnh, giọng cô run rẩy. “Em xin lỗi. Em đang nấu cơm, nhưng An khóc quá, em không thể để con một mình trong cũi được. Em chạy vào dỗ con, em chỉ muốn nằm xuống năm phút thôi…”

“Năm phút?!” Hùng mỉa mai, cười khẩy. “Năm phút của cô là thế này đây sao? Một người mẹ ngủ như chết, còn con thì vật vã bên cạnh? Cô nghĩ tôi kiếm tiền để cô có thể hưởng thụ cuộc sống hoàng gia, rồi biến cái nhà này thành chuồng lợn à?”

Thư ngước nhìn anh, đôi mắt cô tóe ra lửa giận bị kìm nén. Anh ta không hiểu. Anh ta không bao giờ chịu hiểu.

“Anh nói sao? Hoàng gia? Anh nghĩ em đang hưởng thụ sao?” Thư hét lên, sự mệt mỏi đã đạt đến giới hạn, không còn chỗ cho sự nhẫn nhịn. “Anh nhìn những vết thâm này đi! Em chưa ngủ thẳng giấc một đêm nào kể từ khi con bé chào đời! Em phải làm những gì hả anh? Tối qua An thức đến 4 giờ sáng vì mọc răng, em vừa dỗ con, vừa làm việc online cho công ty cũ để có thêm chút tiền không phải ngửa tay xin anh! Sáng nay em vừa dọn dẹp, vừa giặt đồ, vừa tiệt trùng bình sữa, em vừa định nấu cơm, em thề là em chỉ định vo gạo rồi cho con bé vào cũi thôi, nhưng nó cứ bám riết lấy em!”

Cô vừa nói, vừa chỉ vào những vết bầm tím nhỏ trên cánh tay, những vết thâm do bế con quá lâu.

Hùng nhìn vào cô, anh thấy sự tuyệt vọng chân thật trong lời nói của cô, nhưng cái tôi kiêu ngạo của anh không cho phép anh lùi bước.

“Việc nhà là việc của cô! Nuôi con là trách nhiệm của cô!” Anh nhấn mạnh từng chữ, giọng anh như một nhát dao sắc lạnh. “Nếu cô không có thời gian, tại sao không thuê người giúp việc? À, tôi quên, cô lại sợ người khác nhìn thấy cô lười biếng, nhìn thấy cô yếu kém chứ gì!”

“Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi!” Thư đáp lại, nước mắt cô đã khô đi, thay vào đó là sự cứng rắn đầy đau đớn. “Em không muốn người lạ chăm sóc con em! Em muốn tự mình chăm sóc nó! Em không tin bất cứ ai khác ngoài em! Và anh nói xem, anh đã giúp em được cái gì? Anh về nhà, anh chỉ biết bật TV, ăn bữa cơm em đã vất vả nấu, rồi phán xét, rồi mỉa mai! Anh có biết một ngày của em trôi qua như thế nào không?”

Hùng đột nhiên im lặng. Anh không biết. Anh chưa bao giờ dành quá mười phút để thực sự quan sát cô. Anh luôn về nhà với tâm lý “tôi là người kiếm tiền, tôi có quyền được nghỉ ngơi.”

“Cô nói là cô làm thêm online?” Hùng chuyển hướng, sự nghi ngờ quay trở lại. “Cô làm thêm để làm gì? Tiền tôi không đủ nuôi cô sao? Hay cô lại muốn giấu diếm quỹ đen để phục vụ những sở thích phù phiếm của mình?”

“Anh nghi ngờ em?” Thư cười chua chát, nụ cười đầy tổn thương và cay đắng. “Phù phiếm? Em đã mua cho mình một bộ quần áo mới nào chưa kể từ khi sinh con? Số tiền đó em dùng để mua bỉm loại tốt nhất cho con, để mua thuốc bổ cho con, để thuê người đưa đón mẹ anh đi khám bệnh, vì anh quá bận rộn!”

Lời tố cáo đó, sắc bén và không thể chối cãi, đã đâm trúng vào sự vô tâm của Hùng. Anh giật lùi lại một bước, gương mặt anh trở nên tái mét. Anh biết Thư không hề nói dối về việc chăm sóc mẹ anh, nhưng anh đã chọn cách phớt lờ điều đó.

“Được rồi, tôi không muốn nghe nữa,” Hùng nói, giọng anh trầm xuống, sự kịch tính giảm đi một chút, nhường chỗ cho sự hèn nhát và sự lúng túng. “Cô dọn dẹp ngay căn phòng này đi. Và nấu bữa trưa cho tử tế. Cô có biết là mấy giờ rồi không?”

Thư nhìn anh, ánh mắt cô không còn sự tức giận, mà là sự thất vọng cùng cực. Cô biết, anh ta không hề thay đổi. Anh ta vẫn là người chồng vô tâm, chỉ biết ra lệnh và đòi hỏi.

“Anh ra ngoài đi,” Thư nói, giọng cô lạnh lùng và dứt khoát. “Em sẽ chăm sóc con và dọn dẹp. Anh tự tìm cái gì đó để ăn đi. Em không còn sức để nấu cơm cho anh nữa.”

Hùng đứng trong phòng khách trống trải, cảm giác như có một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt trái tim anh. Lời nói của Thư cứ vang vọng trong đầu anh, đặc biệt là câu “Anh tự tìm cái gì đó để ăn đi.” Đó không chỉ là sự từ chối nấu nướng, mà là sự từ chối phục tùng, sự từ chối chấp nhận cái vai trò mà anh đã mặc định cho cô.

Anh cảm thấy giận dữ, bị sỉ nhục, nhưng đồng thời, một cảm giác tội lỗi sâu sắc bắt đầu len lỏi. Anh nhìn lại chiếc bát gạo sống trên bàn ăn. Nó vẫn ở đó, một chứng cứ câm lặng về cuộc chiến nội tâm của Thư.

Anh nhấc điện thoại, định gọi cho người giúp việc theo giờ, nhưng rồi lại bỏ xuống. Nếu gọi người giúp việc bây giờ, Thư sẽ nghĩ anh đang chứng minh rằng cô là người vô dụng, yếu kém. Điều đó sẽ chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn.

Hùng ngồi phịch xuống ghế sofa, đầu óc quay cuồng. Anh luôn tự hào về sự thông minh, quyết đoán trong công việc. Anh luôn nghĩ mình là người hiểu biết, biết cách quản lý mọi thứ. Vậy mà, tại sao anh lại thất bại thảm hại trong việc quản lý ngôi nhà và người phụ nữ của mình?

Anh nhớ lại những lời mỉa mai của mình. “Hoàng gia? Chuồng lợn? Lười biếng?” Anh đã thốt ra những lời đó với một người đang kiệt sức, đang cố gắng đấu tranh từng phút giây để giữ cho con mình được an toàn và hạnh phúc.

Anh tự hỏi: Ngày hôm qua Thư đã làm gì? Anh đã về nhà lúc mười giờ tối. Cô đã sẵn sàng bữa tối. Anh nhớ là cô đã phải dỗ con ngủ thêm hai tiếng nữa sau khi anh vào phòng. Sáng nay, cô đã dậy sớm hơn anh để chuẩn bị sữa và thay tã cho con. Anh chỉ việc vệ sinh cá nhân, ăn sáng (cô đã chuẩn bị), và đi làm.

Trong suốt chín tháng qua, anh đã xem Thư như một cỗ máy, một cái máy tự động hoạt động hoàn hảo: nuôi con, dọn dẹp, nấu ăn, và luôn luôn sẵn sàng mỉm cười khi anh về nhà. Anh chưa bao giờ thực sự nhìn vào đôi mắt cô, chưa bao giờ hỏi “Em có ổn không?” một cách chân thành.

Sự kiêu ngạo của Hùng là một bức tường dày, nhưng giờ đây, những vết nứt đã xuất hiện. Anh nhận ra, sự lười biếng mà anh luôn nghĩ về Thư, thực chất là một cách anh tự bào chữa cho sự vô tâm và thiếu trách nhiệm của mình. Anh không muốn tham gia vào sự hỗn loạn của việc chăm sóc trẻ con, nên anh gán cho nó cái mác “việc của phụ nữ,” và sau đó, phán xét người phụ nữ vì đã không thể làm cả hai việc (làm việc và nghỉ ngơi) một cách hoàn hảo.

Hùng đứng dậy, anh đi vào bếp và nhìn vào chiếc nồi cơm điện mở nắp. Anh thò tay vào, nồi vẫn còn ấm. Thư đã định nấu cơm. Anh đi ra cửa phòng ngủ, và nghe thấy tiếng cô thì thầm dỗ dành con gái. Bé An vẫn còn khóc thút thít, nhưng tiếng khóc đã dịu đi, bị bao bọc bởi tình yêu thương và sự kiên nhẫn của mẹ nó.

Anh muốn vào. Anh muốn xin lỗi. Nhưng cổ họng anh nghẹn lại. Những lời nói độc địa mà anh đã thốt ra vẫn còn bám chặt lấy anh, khiến anh không thể mở lời.

Hùng lấy chìa khoá xe, anh ra ngoài. Anh không muốn ăn trưa nữa. Anh cần không khí, cần sự tĩnh lặng để đối diện với cái “tôi” tàn nhẫn của mình.

Hùng lái xe vô định trên đường phố Sài Gòn đông đúc. Anh không đến công ty, không đến nhà hàng. Anh tìm một quán cà phê yên tĩnh, gọi một ly cà phê đen. Anh nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, nơi có hàng chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ thư ký, nhưng anh không thể tập trung vào công việc.

Anh mở album ảnh. Những bức ảnh cưới rạng rỡ, những bức ảnh Thư khi mang thai, và rồi, những bức ảnh của bé An. Trong tất cả các bức ảnh sau sinh, Thư luôn cười, nhưng đôi mắt cô, nếu nhìn kỹ, đều ẩn chứa sự mệt mỏi. Anh đã không nhận ra điều đó.

Hùng nhớ lại một cuộc trò chuyện vài tuần trước. Thư đã nói: “Anh ơi, em thấy mình không còn là em nữa. Em không có thời gian để chải đầu, không có thời gian để đọc sách. Em cảm thấy mình chỉ là một người mẹ bỉm sữa, luẩn quẩn trong bốn bức tường này.”

Lúc đó, anh đã trả lời sao? “Phụ nữ ai cũng thế thôi. Cố lên. Em được ở nhà chăm con là phúc rồi. Có biết bao người phải đi làm kiếm tiền trong khi con bé phải gửi người trông nom không?”

Sự mỉa mai, sự coi thường, và sự phủ nhận cảm xúc của Thư. Anh nhận ra, anh đã giết chết sự tự tin và hạnh phúc của cô bằng những lời nói đó.

Hai tiếng sau, Hùng quay về nhà. Cảm giác căng thẳng vẫn còn, nhưng lần này, anh đã mang theo một quyết tâm: Phải nói chuyện. Phải xin lỗi.

Anh mở cửa, và căn nhà đã khác. Bát gạo sống đã biến mất. Nhà cửa đã được dọn dẹp sơ qua. Chiếc khăn vắt trên ghế sofa đã được gấp lại. Bé An đã thức và đang chơi trong cũi, bé nhìn anh và cười toe toét, hai cái răng sữa mới nhú.

Thư đang đứng trong bếp, cô đang hoàn thành bữa cơm trưa muộn màng. Cơm đã chín, mùi thơm nhẹ nhàng lan toả.

Hùng tiến vào bếp, anh đứng dựa vào khung cửa. Thư không quay lại, cô biết anh ở đó. Sự im lặng giữa họ dày đặc và nặng nề hơn bất kỳ cuộc cãi vã nào.

“Thư,” Hùng nói khẽ, giọng anh không còn vẻ áp bức, chỉ còn sự mệt mỏi và hối lỗi.

Thư quay lại, cô nhìn anh, đôi mắt cô vẫn còn chút sưng húp. “Anh muốn gì?”

“Tôi… tôi xin lỗi,” Hùng nói, lời xin lỗi này khó khăn hơn bất cứ lời phát biểu trước hội đồng quản trị nào. “Về những gì tôi đã nói. Về việc tôi đã gọi em là lười biếng. Và về những lời mỉa mai… Nó không đúng. Tôi đã… đã quá độc ác.”

Thư dựa vào bàn bếp, cô khoanh tay trước ngực, thái độ vẫn còn cảnh giác và phòng thủ. “Anh xin lỗi vì anh bị sốc khi nhìn thấy sự thật, hay anh xin lỗi vì anh đã làm em tổn thương?”

Một câu hỏi sắc như dao. Hùng hiểu, lời xin lỗi hời hợt không có giá trị gì với cô.

“Tôi xin lỗi vì cả hai,” Hùng trả lời, anh hít một hơi sâu. “Khi tôi thấy chiếc bát gạo đó, tôi đã nghĩ ngay đến việc em lười. Nhưng sau đó tôi vào phòng, thấy em ngủ kiệt sức và căn phòng lộn xộn, tôi nhận ra… đó không phải là sự lười biếng. Đó là một sự quá tải. Một… một cảnh báo.”

Anh bước lại gần cô, nhưng không chạm vào. “Tôi đã sai. Tôi đã luôn nghĩ công việc của tôi là khó khăn nhất. Tôi mang tiền về và cho rằng mình đã hoàn thành tất cả trách nhiệm. Tôi đã phủ nhận công việc 24/7 của em. Tôi đã biến em thành người hầu, rồi phán xét người hầu vì không hoàn hảo.”

Thư nhìn vào mắt anh, sự giằng xé trong cô rất rõ ràng. Cô muốn tha thứ, nhưng nỗi đau và sự thất vọng đã tích tụ quá lâu.

“Anh biết không, Hùng,” Thư nói, giọng cô dịu hơn, nhưng đầy nước mắt. “Em không cần tiền của anh. Em cần sự công nhận. Em cần một người bạn đời, không phải một ông chủ. Em cần một người cha cho con gái mình, không phải một khách trọ cao cấp trong chính ngôi nhà này.”

Cô chỉ vào mình. “Em đã muốn bỏ cuộc biết bao lần. Em đã nghĩ, thà em đi làm mệt nhọc bên ngoài, ít nhất em còn có tám tiếng đồng hồ được mặc quần áo đẹp, được nói chuyện với người lớn, được ăn bữa cơm nóng mà không phải vừa bế con vừa hít vội.”

Hùng cảm thấy một cú đấm vào lồng ngực. Cô đã nghĩ đến việc bỏ cuộc. Điều đó có nghĩa là cuộc hôn nhân của họ đang đứng trên bờ vực.

“Tôi sẽ thay đổi,” Hùng nói, lời nói không còn là lời hứa suông, mà là một lời tuyên thệ chân thành. “Tôi biết em không tin tôi ngay bây giờ. Nhưng tôi sẽ chứng minh. Bắt đầu từ hôm nay. Không phải vì tôi sợ mất em, mà vì tôi nhận ra tôi đã đánh mất chính mình, đánh mất người phụ nữ tôi yêu.”

Thư không đáp. Cô chỉ đơn giản là đặt thức ăn lên bàn. Món cá kho tộ, canh chua, và một đĩa rau luộc. Vẫn là những món cô đã vất vả chuẩn bị.

“Ăn đi,” cô nói cụt lủn.

Hùng ngồi xuống, anh nhìn vào bữa cơm, cảm thấy cổ họng nghẹn lại. Anh nhìn lên Thư, người đang bế con và đút cháo cho bé.

“Em ăn gì chưa?” anh hỏi.

“Ăn rồi,” Thư nói dối, cô không muốn anh lo lắng thêm.

Hùng biết cô nói dối. Anh đã nhìn thấy sự kiệt sức của cô. Anh đứng dậy, lấy thêm một cái bát và đũa. Anh lấy một ít cơm và một miếng cá kho tộ, đặt trước mặt cô.

“Chúng ta cùng ăn. Tôi sẽ đút cho An,” Hùng nói.

Thư ngạc nhiên. Hùng chưa bao giờ làm việc đó. Anh luôn sợ con bé làm bẩn áo sơ mi của mình.

“Anh… anh chắc chứ?” cô hỏi.

“Tôi chắc,” anh đáp, anh nhẹ nhàng cầm thìa, múc một chút cháo và đưa lên miệng bé An.

Bé An nhìn người cha lạ lẫm, rồi cười khúc khích, há miệng đón nhận. Hùng vụng về, làm cháo rơi một chút ra cằm con bé, nhưng anh không hề khó chịu. Anh dùng khăn giấy lau cho con, đôi mắt anh ánh lên sự dịu dàng mà Thư đã không thấy từ rất lâu.

Thư nhìn anh, cô cảm thấy như một tảng băng trong lòng đang tan chảy. Đây là người chồng mà cô đã yêu, người đàn ông ấm áp, không phải cỗ máy kiếm tiền lạnh lùng kia. Cô bắt đầu ăn. Bữa ăn hôm nay, dù đã muộn và đầy căng thẳng, nhưng lại là bữa cơm đầu tiên họ thực sự chia sẻ cùng nhau sau một thời gian dài.

“Chiều nay, em ngủ bù đi,” Hùng nói sau khi cả hai đã ăn xong. “Tôi sẽ đưa An đi dạo công viên. Tôi sẽ thay bỉm và trông chừng con bé.”

“Anh làm được không?” Thư vẫn còn nghi ngờ.

“Tôi sẽ học,” Hùng mỉm cười, một nụ cười chân thành, không có sự mỉa mai nào. “Tôi đã từng lãnh đạo một công ty, tôi nghĩ tôi có thể lãnh đạo được một cô công chúa nhỏ.”

Khi Hùng bế bé An đi dạo, Thư đã trở về phòng ngủ. Căn phòng đã được dọn dẹp gọn gàng, nhưng cô lại không thể ngủ được. Cô nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, và những giọt nước mắt lại rơi xuống.

Cô không khóc vì tủi thân nữa, mà khóc vì sự nhẹ nhõm. Cuối cùng, sự thật cũng đã được phơi bày. Cô đã sống trong nỗi sợ hãi bị đánh giá, sợ hãi bị coi là vô dụng, đến mức cô cố gắng gồng mình lên để làm hài lòng Hùng.

Hùng đang ở công viên. Anh vụng về đẩy chiếc xe đẩy, mồ hôi ướt đẫm áo. Anh lúng túng khi bé An bắt đầu quấy khóc vì lạ lẫm. Anh phải tìm một chiếc ghế đá, bế con bé lên và bắt đầu hát nghêu ngao một bài hát cũ kỹ mà mẹ anh thường hát cho anh nghe.

Trong khoảnh khắc đó, Hùng chợt hiểu ra sự thật nghiệt ngã: anh không hề biết gì về con gái mình. Anh không biết bài hát ru nào của con, không biết con bé thích nắm cái gì nhất, không biết nó khóc vì đói hay vì mệt.

Anh nhìn vào bé An đang ngủ yên trong vòng tay mình. Bé con thật mềm mại, thật bé bỏng, và hoàn toàn phụ thuộc vào người mẹ của nó. Hùng cảm thấy lòng trắc ẩn trào dâng, không chỉ với con gái, mà còn với Thư. Cô đã một mình làm tất cả những điều này, mỗi ngày, mỗi giờ.

Khi về nhà, Thư đã thức. Cô nhìn thấy Hùng bước vào, áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi, nhưng đôi mắt anh lấp lánh một thứ ánh sáng mới. Anh bế An, nhẹ nhàng đặt con bé vào cũi.

“Con bé ngủ rồi,” anh thì thầm, “Nhưng nó làm tôi… tôi mệt muốn chết. Tôi không biết em đã làm điều này suốt chín tháng qua như thế nào.”

Thư mỉm cười. “Đó là lý do bát gạo còn sống trên bàn, anh Hùng.”

Hùng tiến lại gần Thư, lần này anh chủ động ôm cô vào lòng. Cái ôm chặt, sâu và đầy hối lỗi. Thư cũng ôm lại anh, cô cảm nhận được sự ấm áp, sự hối hận và tình yêu đã bị chôn vùi quá lâu.

“Anh đã sai rồi, Thư,” anh thủ thỉ. “Anh đã không nhìn thấy em. Anh đã đối xử với em như một công cụ, không phải như người bạn đời.”

“Em cũng sai,” Thư thừa nhận. “Em đã không nói với anh về sự khó khăn của em. Em đã tự đẩy mình vào sự cô lập, cố gắng chứng minh với anh rằng em có thể làm được tất cả mọi thứ.”

Tối hôm đó, thay vì ngồi xem TV, Hùng giúp Thư giặt đồ trẻ con, và sau đó, hai vợ chồng cùng nhau sắp xếp lại căn phòng ngủ. Anh nhặt từng chiếc tất nhỏ, gấp từng chiếc áo sơ mi tí hon, và nghe Thư giải thích về cách sắp xếp đồ dùng cho tiện lợi nhất.

Sự lộn xộn, cảnh tượng kinh hoàng ban sáng, giờ đây biến thành một bài học về sự hợp tác và chia sẻ.

“Đây là căn cứ quân sự của chúng ta,” Hùng nói, nụ cười nhẹ nhàng. “Chúng ta là hai chiến binh, không phải là ông chủ và người hầu.”

Thư nhìn anh, cô cảm thấy hạnh phúc thực sự quay trở lại. Cô biết, một lần cãi vã không thể thay đổi hoàn toàn một thói quen, nhưng nó là một khởi đầu.

“Anh biết không, điều em sợ nhất là gì không?” Thư hỏi. “Em sợ anh sẽ luôn coi thường những nỗ lực thầm lặng này. Sợ anh nghĩ tiền của anh mua được tất cả, mua được cả sự im lặng và phục vụ của em.”

“Tôi đã như vậy,” Hùng thừa nhận, anh nắm tay Thư. “Tôi đã nghĩ mình giàu có và quyền lực. Nhưng tôi nhận ra, sự giàu có thực sự là việc có em và con bé ở đây, một gia đình trọn vẹn. Và nếu tôi không thể làm cho những người tôi yêu được hạnh phúc, thì tiền của tôi cũng chỉ là giấy lộn.”

Hùng đưa ra một đề xuất. “Ngày mai, tôi sẽ đến công ty muộn hơn một tiếng. Chúng ta sẽ cùng nhau chuẩn bị bữa sáng và dọn dẹp nhà cửa. Tôi sẽ gọi cho người giúp việc theo giờ, nhưng không phải để thay thế em, mà để em có thêm thời gian nghỉ ngơi, thời gian cho chính mình. Em có thể đi làm đẹp, đi cà phê, hoặc đơn giản là ngủ thêm một giấc.”

Thư gật đầu, nước mắt hạnh phúc lăn dài. Lần đầu tiên, cô cảm thấy được tôn trọng.

“Và, về chiếc bát gạo sống,” Hùng nói, anh ôm cô vào lòng. “Nó sẽ là lời nhắc nhở cho tôi. Về cái ngày tôi trở về với sự kiêu ngạo và sự tàn nhẫn, và về cái giá phải trả cho sự vô tâm. Tôi hứa, tôi sẽ không bao giờ để em phải gục ngã vì kiệt sức nữa.”

Họ nằm cạnh nhau trên giường, bé An ngủ say trong cũi bên cạnh. Hùng ôm Thư, anh cảm nhận được hơi ấm và sự bình yên đã trở lại. Anh tự hứa với lòng mình, anh sẽ không bao giờ quên đi cảnh tượng kinh hoàng hôm nay: cảnh tượng của sự quá tải, sự hy sinh thầm lặng, và sự thật trần trụi về tình yêu mà anh đã suýt chút nữa đánh mất.

Đó là đêm đầu tiên sau chín tháng, Thư được ngủ một giấc trọn vẹn, không còn phải lo lắng về việc cô có xứng đáng với sự nghỉ ngơi đó hay không. Bên cạnh cô, Hùng cũng ngủ rất say, anh đã trút bỏ được gánh nặng của sự kiêu ngạo, để đón nhận gánh nặng ngọt ngào của trách nhiệm và tình yêu thương. Gia đình họ, cuối cùng, đã tìm thấy sự bình yên giữa những bộn bề của cuộc sống.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!