CHỒNG NH;ẪN TÂ;M T;Ừ CH;ỐI M;Ổ C;ỨU VỢ, 15 PHÚT SAU BỐ VỢ ĐẠI TÁ XUẤT HIỆN LÀM MỘT VIỆC KHIẾN BỒ VÀ CHỒNG S;Ụ;P Đ;Ổ
Bệnh viện về khuya yên ắng lạ thường.
Không phải cái yên ắng dễ chịu, mà là thứ im lặng khiến người ta nghe rõ cả tiếng tim mình đập.
Hành lang cấp cứu kéo dài, ánh đèn huỳnh quang trắng lạnh hắt xuống nền gạch, soi rõ từng vệt bánh xe cáng vừa lăn qua. Mùi thuốc sát trùng thoang thoảng, quen mà vẫn khiến cổ họng khô rát.
Người phụ nữ nằm trên băng ca.
Vừa sinh chưa đầy mười tiếng.
Gương mặt chị trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra, môi tím tái. Mỗi nhịp thở như phải dồn hết sức lực còn sót lại. Phía dưới, máu thấm qua lớp drap mỏng, loang ra chậm rãi, lặng lẽ nhưng đáng sợ.
– “Băng huyết sau sinh.”
Bác sĩ nói nhanh, dứt khoát.
– “Phải mổ cấp cứu ngay. Không thể chờ.”
Người chồng đứng cạnh đó.
Áo sơ mi phẳng phiu. Giày da sạch. Trên cổ tay là chiếc đồng hồ kim loại sáng loáng — thứ anh vừa mua cho mình tuần trước. Gương mặt anh không hoảng loạn, không cuống cuồng. Chỉ có đôi mày hơi nhíu lại, như người đang đứng trước một phép tính khó.
– “Nguy hiểm đến mức nào?”
Anh hỏi.
– “Nếu mổ, còn cơ hội.”
Bác sĩ nhìn thẳng.
– “Không mổ, khả năng tử vong rất cao.”
Một khoảng im lặng rơi xuống.
Không dài.
Nhưng đủ để người ta bắt đầu thấy lạnh.
Rồi anh nói, rất chậm:
– “Cho tôi… thêm chút thời gian.”
1. Mười lăm phút treo giữa sống và chết
Tờ giấy cam kết phẫu thuật được đặt lên bàn inox. Những dòng chữ chi chít, vô cảm, toàn những từ ngữ mà người bình thường không bao giờ muốn đọc trong đời.
– “Anh là chồng hợp pháp.”
Bác sĩ hạ giọng.
– “Chúng tôi cần chữ ký của anh. Ngay bây giờ.”
Người phụ nữ trên băng ca khẽ cựa mình. Mí mắt run run mở ra. Chị nhìn thấy chồng.
Ánh mắt ấy yếu lắm, nhưng vẫn còn đủ để tìm kiếm một thứ gì đó quen thuộc — sự an tâm, hay chí ít là một cái gật đầu.
– “Anh ơi…”
Giọng chị chỉ là hơi thở.
Anh quay đi.
– “Cô ấy vốn sức khỏe yếu.”
Anh nói, như đang nói với bác sĩ, nhưng cũng như nói với chính mình.
– “Gia đình tôi không muốn mạo hiểm.”
Ở cuối hành lang, một người phụ nữ trẻ đứng nép sát tường. Váy ôm sát người, mái tóc uốn cẩn thận, son môi vẫn còn mới. Cô ta không bước lại gần, chỉ nhìn về phía phòng cấp cứu bằng ánh mắt thấp thỏm.
Bồ.
Cô đã có mặt từ trước khi vợ anh được đẩy vào đây.
Khi anh lùi ra vài bước, cô ta tiến lại, giọng thì thầm, rất khẽ:
– “Anh bình tĩnh.”
– “Lỡ… có chuyện gì, anh vẫn còn em.”
Câu nói nhẹ bẫng.
Nhưng đủ nặng để đẩy một người đàn ông đang do dự sang phía tàn nhẫn.
Kim đồng hồ nhích dần.
Mười phút.
Mười hai phút.
Máu vẫn thấm ra.
2. Người cha đến muộn nhưng không chậm
Đúng phút thứ mười lăm, hành lang vang lên tiếng bước chân gấp.
Một người đàn ông lớn tuổi xuất hiện trong bộ quân phục chỉnh tề. Vai áo mang quân hàm đại tá đã bạc màu theo năm tháng. Dáng ông thẳng, nhưng hơi thở gấp. Ánh mắt vừa chạm vào băng ca, lập tức đỏ lên.
– “Sao chưa mổ?”
Giọng ông trầm, không lớn, nhưng khiến cả hành lang khựng lại.
Bác sĩ quay sang nhìn người chồng.
– “Chồng bệnh nhân… chưa ký.”
Người bố quay sang con rể.
Không giận dữ.
Không quát tháo.
Chỉ là một ánh nhìn rất lâu, rất sâu — ánh nhìn của một người đã trải qua chiến tranh, mất mát, và hiểu rõ thế nào là ranh giới giữa sống và chết.
– “Vì sao?”
Ông hỏi.
Người chồng tránh ánh mắt.
– “Rủi ro cao.”
Người bố gật đầu chậm rãi. Ông nhìn con gái. Nhìn vệt máu. Nhìn đồng hồ.
Rồi ông mở túi áo.
3. Việc làm khiến cả hai sụp đổ
Ông lấy ra một tập giấy đã được ép plastic cẩn thận.
Giấy ủy quyền y tế — lập từ nhiều năm trước, có công chứng, trong trường hợp con gái gặp nguy kịch khi sinh nở.
Ông đặt lên bàn.
– “Tôi ký.”
Người chồng quay phắt lại, giọng lạc đi:
– “Bố không có quyền!”
Người bố nhìn thẳng.
– “Từ khoảnh khắc cậu chọn đứng ngoài sinh mạng của vợ mình…”
Ông nói chậm, từng chữ rơi xuống rất nặng.
– “Cậu đã tự bỏ quyền đó.”
Bác sĩ không nói thêm lời nào.
– “Chuẩn bị phòng mổ!”
Băng ca được đẩy đi. Cánh cửa phòng mổ khép lại.
Ở cuối hành lang, người phụ nữ trẻ tái mặt.
– “Chú… chú làm vậy là sao?”
Giọng cô ta run.
Người bố lần đầu nhìn thẳng vào cô ta.
– “Cô là ai?”
Cô ta cứng họng.
4. Đòn đánh thứ hai – không máu nhưng chí mạng
Người bố rút điện thoại. Không lớn tiếng. Không căng thẳng.
– “Báo phòng chính trị.”
– “Cho tôi hồ sơ công tác của con rể.”
Người chồng đứng chết lặng.
Cô bồ lùi lại một bước. Rồi hai bước.
Ca mổ kéo dài gần hai giờ.
Khi bác sĩ bước ra, nói:
– “Qua cơn nguy kịch.”
Người bố nhắm mắt. Thở ra rất khẽ.
Cùng lúc đó, điện thoại người chồng rung lên. Tin nhắn nội bộ:
Tạm đình chỉ công tác để phục vụ xác minh tư cách cán bộ.
Anh quay sang nhìn người phụ nữ trẻ.
Cô ta đã không còn ở đó.
5. Đòn kết – bản án không cần tuyên
Hai ngày sau, người vợ tỉnh lại.
Chị không khóc.
Không hỏi han.
Chỉ nói một câu rất nhỏ:
– “Bố… con xin ly hôn.”
Ngoài cửa, người chồng nghe thấy. Không đứng vững nổi.
Vài tháng sau, quyết định kỷ luật được ban hành.
Sự nghiệp chấm dứt.
Một buổi chiều mưa, người đàn ông đứng trước cổng nhà vợ cũ. Đèn trong nhà sáng. Tiếng trẻ con khóc vọng ra.
Cánh cửa không mở.
Người bố đứng phía sau con gái, giọng trầm:
“Có những khoảnh khắc,
anh chậm một chữ ký…
là cả đời không kịp nữa.”
Mưa rơi.
Giống hệt đêm hôm đó.
Chỉ khác một điều:
Lần này, người bị bỏ lại…
chính là anh.





