ĐÊM Đ;ỊNH M;ỆNH: TH;IẾU T;Á ĐUỔI VỢ CON BẰNG XE R;ÁC VÌ TI;ỂU TA;M – 15 PHÚT SAU, M;ẤT TẤT CẢ
Đêm đó, mưa không lớn.
Chỉ là mưa lâm thâm, dai dẳng, kiểu mưa khiến người ta không ướt hẳn, nhưng lạnh đến thấu xương. Đường phố thưa người, ánh đèn vàng hắt xuống mặt nhựa loang nước, kéo dài thành những vệt buồn bã.
Chiếc xe rác chạy chậm, rất chậm. Động cơ cũ gằn lên từng nhịp mệt mỏi. Mùi rác ẩm, mùi thức ăn thiu, mùi mưa quyện lại, nồng đến nghẹn cổ.
Trong thùng xe phía sau, người phụ nữ co ro ngồi sát vách sắt. Hai tay chị ôm chặt đứa bé mới hơn hai tuổi, quấn trong chiếc khăn mỏng đã ướt sũng. Đứa trẻ ngủ chập chờn, thỉnh thoảng rùng mình vì lạnh.
Chị cúi đầu.
Không khóc thành tiếng.
Nước mưa chảy xuống mặt, hòa vào nước mắt, đến chính chị cũng không phân biệt được đâu là gì.
Cách đó chưa đầy một giờ, chị vẫn còn là vợ của một thiếu tá quân đội.
1. Ngôi nhà từng gọi là gia đình
Căn nhà nhỏ tối om khi chị bế con bước ra. Không ai tiễn. Không ai giữ lại. Chỉ có cánh cửa đóng sầm phía sau, rất dứt khoát.
– “Cô đi tạm đi.”
Anh nói khi gọi điện cho xe rác. Giọng đều, không cao, không thấp.
– “Đêm nay tôi không muốn làm lớn chuyện.”
Chị đứng sững.
– “Anh bảo em… đi đâu?”
Giọng chị run, nhưng không van xin.
Anh không trả lời chị.
Trong phòng ngủ, một người phụ nữ trẻ ngồi trên mép giường. Váy ngủ mỏng. Tóc còn ướt. Trên bàn là chiếc túi xách hàng hiệu.
Tiểu tam.
Cô ta nhìn chị, ánh mắt vừa dè chừng vừa có chút thắng thế.
– “Anh…”
Chị quay sang chồng.
– “Trời mưa thế này… con còn nhỏ…”
Anh quay mặt đi.
– “Xe rác sắp tới rồi.”
– “Đi tạm một đêm. Mai nói tiếp.”
Câu nói nhẹ như không.
Nhưng đủ để xé nát những năm tháng chung sống.
Khi bước ra khỏi nhà, chị không ngoái lại.
Không phải vì tự trọng.
Mà vì chị sợ nếu quay đầu, mình sẽ sụp xuống ngay tại đó.
2. Trên chiếc xe rác – nơi người ta không còn là người
Chiếc xe lăn bánh.
Mỗi cú xóc khiến thùng xe rung lên, kim loại va vào nhau lạnh lẽo. Chị ngồi ép sát góc, dùng lưng mình che cho con. Áo ướt, tóc ướt, da thịt lạnh đến tê dại.
Đứa bé khẽ khóc.
Chị cúi xuống, áp má vào trán con.
– “Ngoan… mẹ đây…”
Giọng chị nhỏ đến mức gần như tan vào tiếng mưa.
Trong khoảnh khắc đó, chị không nghĩ đến chồng.
Không nghĩ đến tiểu tam.
Chị chỉ nghĩ: nếu mình ngã xuống, con sẽ ra sao?
Gió tạt mạnh.
Mắt chị hoa lên.
Tay ôm con bắt đầu run.
Mọi thứ tối dần.
Chị ngã xuống sàn xe rác.
3. 15 phút định mệnh
Người lái xe rác phát hiện có chuyện. Ông phanh gấp, gọi cấp cứu. Đèn xanh đỏ nhấp nháy cắt ngang màn mưa.
Bệnh viện sáng đèn.
– “Hạ thân nhiệt.”
– “Kiệt sức.”
– “Có dấu hiệu hậu sản.”
Bác sĩ hỏi người nhà.
– “Chồng đâu?”
Người lái xe lắc đầu.
– “Bị đuổi ra khỏi nhà.”
Hồ sơ được lập.
Tên người chồng hiện rõ.
Chức vụ: Thiếu tá.
Không ai nói gì.
Nhưng ánh mắt các y bác sĩ tối lại.
4. Người cha xuất hiện
Gần nửa giờ sau, một người đàn ông lớn tuổi bước vào. Bộ quân phục cũ, đã sờn ở cổ tay. Dáng người gầy, lưng thẳng. Ánh mắt trầm và sâu.
Ông đứng rất lâu trước giường bệnh.
Nhìn con gái mình nằm bất động.
Nhìn cháu ngoại ngủ mê man vì kiệt sức.
Ông không hỏi nhiều.
Chỉ nói một câu rất khẽ:
– “Ai làm?”
Bác sĩ kể lại, chậm rãi, không thêm bớt.
Người đàn ông gật đầu.
Không run.
Không giận dữ.
Chỉ là im lặng đến lạnh.
5. Bản án không cần hét lên
Ông không tìm đến nhà con rể.
Không gọi điện mắng.
Không đối chất.
Ông ngồi trong phòng bệnh suốt đêm, viết một bản tường trình.
Rất ngắn.
Rất đúng quy trình.
Hành vi đuổi vợ con giữa đêm mưa, gây nguy hiểm tính mạng, vi phạm nghiêm trọng đạo đức và danh dự quân nhân.
Sáng hôm sau, bản báo cáo được gửi đi.
Cũng sáng hôm đó, người thiếu tá nhận lệnh triệu tập khẩn.
Cùng lúc, người phụ nữ trẻ trong căn nhà kia nhận được một cuộc gọi.
– “Quan hệ của cô với cán bộ đang bị xác minh.”
Cô ta tái mặt.
Buổi chiều, quyết định tạm đình chỉ công tác được ban hành.
6. Đòn kết – mất tất cả
Một tuần sau, người vợ tỉnh.
Chị bế con, nhìn ra cửa sổ. Trời nắng nhạt. Rất hiền.
Chị nói với bố, giọng bình thản đến lạ:
– “Con không oán.”
– “Chỉ xin được ly hôn.”
Ba tháng sau, người thiếu tá bị tước quân hàm.
Người đàn ông từng đứng nghiêm dưới cờ…
giờ đứng ngoài cổng một căn nhà nhỏ, không ai mở cửa.
Trời lại mưa.
Không có xe rác.
Không có ai đuổi.
Chỉ có anh, một mình, đứng rất lâu.
Và lần đầu tiên trong đời, anh hiểu ra:
Có những đêm,
chỉ cần anh đối xử với vợ con như rác…
thì cả đời sau,
anh cũng chỉ còn lại một mình trong đêm.





